Tháng sáu, nắng nóng mãnh liệt. Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu rọi khiến gạch ngói lưu ly tỏa ra ánh sáng bốn phương tám hướng, chiếu vào mắt khiến người ta sinh đau. Trước một khắc Dục Tú Cung bắt đầu duyệt người, Hạ Vân Tự từ Thượng Phục Cục bước ra, phải đi hơn ba mươi trượng tới. Nô tỳ bên cạnh có chút sốt ruột, nhịn không được mà hối thúc: "Nương tử, đi nhanh lên, sợ là trễ rồi." Hạ Vân Tự không vội, bước chân bên dưới không có nửa điểm nhanh hơn. Hôm nay nắng nóng, tuy thỉnh thoảng vẫn có gió nhẹ thổi qua nhưng dù đi lại chậm rãi cũng sẽ toát mồ hôi, nếu còn đi nhanh, kết thúc đoạn đường hơn ba mươi trượng này không phải sẽ đầm đìa cả người, phấn son trôi hết sao? Cuối cùng cũng tới trước cửa Dục Tú Cung. Cánh cửa màu son khép chặt, một nữ tử bộ dáng tiếu lệ đang nói gì đó với hoạn quan, bộ dáng gấp tới độ sắc mặt phiếm hồng. Nàng ta không dám lớn tiếng, lời nói vẫn theo khuôn khổ mà nhờ vả: "Công công, cầu xin ngài... Ta thật sự không cố ý tới muộn, ngài cho ta vào đi, dù không…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...