"Thật nhàm chán... Thật nhàm chán...Thật chán muốn chết!" Trương Nhã Thư tay chống cằm, miệng lẩm bẩm ai oán như quạ kêu, cô thật chán ghét việc dự lễ khai giảng năm học mới. Trong từ điển của Nhã Thư, khai giảng đồng nghĩa với "tra tấn", là phải ngồi dưới trời nắng suốt ba giờ liền để nghe đi nghe lại mấy bài phát biểu chán òm. Được rồi, Nhã Thư ngầm thừa nhận, thật ra là vì nghe mãi không hiểu nên mới cho là chán. Đối với Nhã Thư, bất luận cái gì mình không hiểu được, thì chính là vì nó rất nhàm chán, siêu cấp nhàm chán. "Nhã Thư, có ngưng đi hay không? Ngày đầu năm học mới tao lại phải nghe mày lảm nhảm như ruồi muỗi vo ve trong lỗ tai, khó chịu muốn chết! Từ nãy giờ mày cũng nói đủ một nghìn từ "nhàm chán" rồi. Hừ!" Đào Trúc Quân không nương tình nhéo một cái vào đùi Trương Nhã Thư. Duy chỉ có cô gái này mới có thể hành động cả gan như thế.…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...