Tác giả:

Chương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản…

Chương 107

Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… Hắn hung hăng hôn đôi môi kia, mặc dù cánh môi xù xì như vải bố, hắn lại như thưởng thức, ngọt đến tận xương! Tựa như, đôi môi này, vốn là nên thuộc về Thẩm Tư Cương hắn! Hắn mở mắt ra… Người này, cũng vốn nên là thuộc về Thẩm Tư Cương hắn! Cô từ chối, hắn càng bá đạo hơn. Ba! Một tiếng giòn giã, đột nhiên, thế giới an tĩnh. Thẩm Tư Cương không dám tin nhìn người phụ nữ dưới thân, tay cô đang kịch liệt run rẩy, hoảng sợ nhìn mình. Thẩm Tư Cương gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, một cái tát kia, đánh chẳng hề mạnh, không đau, nhưng với cuộc sống ưu việt của Thẩm đại thiếu, thành phố S Thẩm Tư Cương người cầm lái của Thẩm gia, đời này lần đầu tiên bị người ta động thủ tát một bạt tai, môi mỏng hắn mím chặt thành một đường thẳng, thuỳ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, đột nhiên đứng lên, xuống giường, hắn đưa lưng về phía Giản Đường ở trên giường, nói: “Thay quần áo ướt của cô đi, chớ làm ướt giường của tôi.” Một cái quần thể thao của đàn ông, vứt đến trong tay Giản Đường. Giản Đường sửng sốt một chút, người đàn ông kia cũng không quay đầu lại, ngay dưới ánh mắt chăm chú của Giản Đường, áp chế tức giận rời khỏi phòng ngủ: “Thanh nhanh lên một chút, chút nữa Bạch Dục Hành sẽ đến khám cho cô.” Khám bệnh? “Tôi không có bệnh.” “Cô không có bệnh, sao đột nhiên lại hôn mê?” Hắn lạnh nhạt đáp lại. “Tôi chính là không có bệnh.” “Kêu cô thay thì thay đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy, làm bẩn giường của tôi.” Bóng lưng nguòi đàn ông biến mất ở cửa phòng ngủ, thuận tay ‘ầm’ một tiếng, khép cửa lại. Giản Đường nhìn chiếc quần thể thao ngắn của đàn ông trong tay. Do dự một chút, chống thân thể, chậm rãi cởi quần ướt ra rồi thay. Đúng lúc, cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Giản Đường? Là tôi.” Bạch Dục Hành đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa một cái: “Cô không nói lời nào, tôi đi vào đây?” Sắc mặt Giản Đường lập tức tái nhợt, “Đừng…” đi vào… Muộn rồi… Bạch Dục Hành đứng ở cửa, nhìn Giản Đường một cái, tầm mắt hắn quét trên người Giản Đường một vòng, nhất thời đáy mắt hiện lên vẻ cổ quái. Quần áo của Thẩm Tư Cương, mặc ở trên người Giản Đường. “Hai người vừa mới vận động xong à?” “Hả?” Bạch Dục Hành nói là một câu chuyện cười, nhưng nhìn Giản Đường một bộ hình dáng phản ứng chậm rì, lắc đầu một cái, câu trả lời đã biết. Hắn đi tới phía Giản Đường, sắc mặt Giản Đường trắng hơn. “Cô đừng khẩn trương, tôi chẳng qua là kiểm tra theo thường lệ thôi.”

Hắn hung hăng hôn đôi môi kia, mặc dù cánh môi xù xì như vải bố, hắn lại như thưởng thức, ngọt đến tận xương!

 

Tựa như, đôi môi này, vốn là nên thuộc về Thẩm Tư Cương hắn!

 

Hắn mở mắt ra… Người này, cũng vốn nên là thuộc về Thẩm Tư Cương hắn!

 

Cô từ chối, hắn càng bá đạo hơn.

 

Ba!

 

Một tiếng giòn giã, đột nhiên, thế giới an tĩnh.

 

Thẩm Tư Cương không dám tin nhìn người phụ nữ dưới thân, tay cô đang kịch liệt run rẩy, hoảng sợ nhìn mình.

 

Thẩm Tư Cương gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, một cái tát kia, đánh chẳng hề mạnh, không đau, nhưng với cuộc sống ưu việt của Thẩm đại thiếu, thành phố S Thẩm Tư Cương người cầm lái của Thẩm gia, đời này lần đầu tiên bị người ta động thủ tát một bạt tai, môi mỏng hắn mím chặt thành một đường thẳng, thuỳ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, đột nhiên đứng lên, xuống giường, hắn đưa lưng về phía Giản Đường ở trên giường, nói:

 

“Thay quần áo ướt của cô đi, chớ làm ướt giường của tôi.”

 

Một cái quần thể thao của đàn ông, vứt đến trong tay Giản Đường.

 

Giản Đường sửng sốt một chút, người đàn ông kia cũng không quay đầu lại, ngay dưới ánh mắt chăm chú của Giản Đường, áp chế tức giận rời khỏi phòng ngủ: “Thanh nhanh lên một chút, chút nữa Bạch Dục Hành sẽ đến khám cho cô.”

 

Khám bệnh?

 

“Tôi không có bệnh.”

 

“Cô không có bệnh, sao đột nhiên lại hôn mê?”

 

Hắn lạnh nhạt đáp lại.

 

“Tôi chính là không có bệnh.”

 

“Kêu cô thay thì thay đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy, làm bẩn giường của tôi.”

 

Bóng lưng nguòi đàn ông biến mất ở cửa phòng ngủ, thuận tay ‘ầm’ một tiếng, khép cửa lại.

 

Giản Đường nhìn chiếc quần thể thao ngắn của đàn ông trong tay.

 

Do dự một chút, chống thân thể, chậm rãi cởi quần ướt ra rồi thay.

 

Đúng lúc, cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Giản Đường? Là tôi.”

 

Bạch Dục Hành đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa một cái: “Cô không nói lời nào, tôi đi vào đây?”

 

Sắc mặt Giản Đường lập tức tái nhợt, “Đừng…” đi vào…

 

Muộn rồi…

 

Bạch Dục Hành đứng ở cửa, nhìn Giản Đường một cái, tầm mắt hắn quét trên người Giản Đường một vòng, nhất thời đáy mắt hiện lên vẻ cổ quái.

 

Quần áo của Thẩm Tư Cương, mặc ở trên người Giản Đường.

 

“Hai người vừa mới vận động xong à?”

 

“Hả?”

 

Bạch Dục Hành nói là một câu chuyện cười, nhưng nhìn Giản Đường một bộ hình dáng phản ứng chậm rì, lắc đầu một cái, câu trả lời đã biết.

 

Hắn đi tới phía Giản Đường, sắc mặt Giản Đường trắng hơn.

 

“Cô đừng khẩn trương, tôi chẳng qua là kiểm tra theo thường lệ thôi.”

Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… Hắn hung hăng hôn đôi môi kia, mặc dù cánh môi xù xì như vải bố, hắn lại như thưởng thức, ngọt đến tận xương! Tựa như, đôi môi này, vốn là nên thuộc về Thẩm Tư Cương hắn! Hắn mở mắt ra… Người này, cũng vốn nên là thuộc về Thẩm Tư Cương hắn! Cô từ chối, hắn càng bá đạo hơn. Ba! Một tiếng giòn giã, đột nhiên, thế giới an tĩnh. Thẩm Tư Cương không dám tin nhìn người phụ nữ dưới thân, tay cô đang kịch liệt run rẩy, hoảng sợ nhìn mình. Thẩm Tư Cương gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, một cái tát kia, đánh chẳng hề mạnh, không đau, nhưng với cuộc sống ưu việt của Thẩm đại thiếu, thành phố S Thẩm Tư Cương người cầm lái của Thẩm gia, đời này lần đầu tiên bị người ta động thủ tát một bạt tai, môi mỏng hắn mím chặt thành một đường thẳng, thuỳ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, đột nhiên đứng lên, xuống giường, hắn đưa lưng về phía Giản Đường ở trên giường, nói: “Thay quần áo ướt của cô đi, chớ làm ướt giường của tôi.” Một cái quần thể thao của đàn ông, vứt đến trong tay Giản Đường. Giản Đường sửng sốt một chút, người đàn ông kia cũng không quay đầu lại, ngay dưới ánh mắt chăm chú của Giản Đường, áp chế tức giận rời khỏi phòng ngủ: “Thanh nhanh lên một chút, chút nữa Bạch Dục Hành sẽ đến khám cho cô.” Khám bệnh? “Tôi không có bệnh.” “Cô không có bệnh, sao đột nhiên lại hôn mê?” Hắn lạnh nhạt đáp lại. “Tôi chính là không có bệnh.” “Kêu cô thay thì thay đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy, làm bẩn giường của tôi.” Bóng lưng nguòi đàn ông biến mất ở cửa phòng ngủ, thuận tay ‘ầm’ một tiếng, khép cửa lại. Giản Đường nhìn chiếc quần thể thao ngắn của đàn ông trong tay. Do dự một chút, chống thân thể, chậm rãi cởi quần ướt ra rồi thay. Đúng lúc, cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Giản Đường? Là tôi.” Bạch Dục Hành đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa một cái: “Cô không nói lời nào, tôi đi vào đây?” Sắc mặt Giản Đường lập tức tái nhợt, “Đừng…” đi vào… Muộn rồi… Bạch Dục Hành đứng ở cửa, nhìn Giản Đường một cái, tầm mắt hắn quét trên người Giản Đường một vòng, nhất thời đáy mắt hiện lên vẻ cổ quái. Quần áo của Thẩm Tư Cương, mặc ở trên người Giản Đường. “Hai người vừa mới vận động xong à?” “Hả?” Bạch Dục Hành nói là một câu chuyện cười, nhưng nhìn Giản Đường một bộ hình dáng phản ứng chậm rì, lắc đầu một cái, câu trả lời đã biết. Hắn đi tới phía Giản Đường, sắc mặt Giản Đường trắng hơn. “Cô đừng khẩn trương, tôi chẳng qua là kiểm tra theo thường lệ thôi.”

Chương 107