Tác giả:

Chương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản…

Chương 109

Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… “Một chút nữa tôi sẽ kêu người đưa thuốc đến.” Bạch Dục Hành cầm đồ liền đi. Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua phòng ngủ, nhấc chân đi vào. “Tối nay, ngủ với tôi.” Thẩm Tư Cương vốn không có ý khác, chẳng qua người phụ nữ này mới vừa liên tiếp sặc nước lại té xỉu, mà chút nữa Bạch Dục Hành sẽ kêu người đưa thuốc đến, hắn chỉ thuận tiện giữ cô lại một đêm. Nhưng, lời này nghĩa khác quá lớn, sắc mặt Giản Đường trong nháy mắt trắng bệch, “Tôi không!” Phản ứng của cô quá mạnh mẽ, mà Thẩm Tư Cương người này lại khôn khéo, đa trí gian ác hí mắt nhìn cô một hồi, trong nháy mắt liền đoán được cô nghĩ sai. Nhưng,… Bồi hắn ngủ, cô không muốn đến như vậy? Vậy cô muốn bồi ai ngủ? Lục Sâm à? Trở lại bình thường, lập tức lại bốc lửa! Giản Đường đây không phải là giống như một khay nước lạnh đổ vào trong chảo dầu đang sôi trào sao? Thật ra thì cũng không trách Giản Đường suy nghĩ sai, ngay tại trước khi Bạch Dục Hành đến, Thẩm Tu Cần từng nói với Giản Đường ‘200 vạn bồi hắn ngủ một đêm’, cho nên, theo bản năng Giản Đường liền hiểu lầm. Người đàn ông đứng ở cạnh giường, đột nhiên! “200 vạn.” Cánh môi mỏng lãnh đạm nói ra mấy con số. Giản Đường nói: “Không.” “300 vạn.” “Tôi không.” “400 vạn.” Cô do dự một chút. Người đàn ông hí mắt: “Nghĩ cho kĩ rồi trả lời.” “Không.” Giản Đường ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn kiên định lắc đầu. “Giản Đường, không phải cô yêu tiền sao?” Lại là vì Lục Sâm? “Tôi đúng là yêu tiền, rất yêu tiền, tôi coi tiền như mạng, tôi dùng chính mạng mình đi cược 200 vạn, Thẩm tổng nếu đã nguyện ý cho tôi 200 vạn, Giản Đường tôi liền không nói hai lời, xoay mình chui vào trong nước.” “Thanh cao?” Thẩm híp mắt, từ cao nhìn xuống Giản Đường ở bên dưới. Giản Đường khẽ cười một tiếng, đáy mắt đều là tự giếu, thanh cao? Cô có tư cách gì mà thanh cao? “Thẩm tổng sai rồi, tôi chỉ là một lao động cải tạo, chưa từng có quá khứ, càng không có tương lai. Không có người nhà, cũng không có bạn bè… Thanh cao? Tôi thanh cao cho ai xem?” “Vậy thì, tối nay ở đây.” Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào trong mắt Thẩm Tư Cương, cánh môi chậm rãi hé, “Tôi không muốn.” Bàn tay Thẩm Tư Cương chống trên giường nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên! Thẩm Tư Cương tự lý giải, Giản Đường hai lần vì Lục Sâm mà cự tuyệt mình! “Giản Đường, hậu quả của chọc giận tôi, cô không gánh nổi.” Hắn ngầm cảnh cáo, trong mắt một mảnh lạnh như băng… Có thể đi bồi bất cứ người đàn ông nào, chính là hắn thì không được? 

“Một chút nữa tôi sẽ kêu người đưa thuốc đến.” Bạch Dục Hành cầm đồ liền đi.

 

Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua phòng ngủ, nhấc chân đi vào.

 

“Tối nay, ngủ với tôi.” Thẩm Tư Cương vốn không có ý khác, chẳng qua người phụ nữ này mới vừa liên tiếp sặc nước lại té xỉu, mà chút nữa Bạch Dục Hành sẽ kêu người đưa thuốc đến, hắn chỉ thuận tiện giữ cô lại một đêm.

 

Nhưng, lời này nghĩa khác quá lớn, sắc mặt Giản Đường trong nháy mắt trắng bệch, “Tôi không!”

 

Phản ứng của cô quá mạnh mẽ, mà Thẩm Tư Cương người này lại khôn khéo, đa trí gian ác hí mắt nhìn cô một hồi, trong nháy mắt liền đoán được cô nghĩ sai.

 

Nhưng,… Bồi hắn ngủ, cô không muốn đến như vậy?

 

Vậy cô muốn bồi ai ngủ?

 

Lục Sâm à?

 

Trở lại bình thường, lập tức lại bốc lửa!

 

Giản Đường đây không phải là giống như một khay nước lạnh đổ vào trong chảo dầu đang sôi trào sao?

 

Thật ra thì cũng không trách Giản Đường suy nghĩ sai, ngay tại trước khi Bạch Dục Hành đến, Thẩm Tu Cần từng nói với Giản Đường ‘200 vạn bồi hắn ngủ một đêm’, cho nên, theo bản năng Giản Đường liền hiểu lầm.

 

Người đàn ông đứng ở cạnh giường, đột nhiên!

 

“200 vạn.” Cánh môi mỏng lãnh đạm nói ra mấy con số.

 

Giản Đường nói: “Không.”

 

“300 vạn.”

 

“Tôi không.”

 

“400 vạn.”

 

Cô do dự một chút.

 

Người đàn ông hí mắt: “Nghĩ cho kĩ rồi trả lời.”

 

“Không.” Giản Đường ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn kiên định lắc đầu.

 

“Giản Đường, không phải cô yêu tiền sao?” Lại là vì Lục Sâm?

 

“Tôi đúng là yêu tiền, rất yêu tiền, tôi coi tiền như mạng, tôi dùng chính mạng mình đi cược 200 vạn, Thẩm tổng nếu đã nguyện ý cho tôi 200 vạn, Giản Đường tôi liền không nói hai lời, xoay mình chui vào trong nước.”

 

“Thanh cao?” Thẩm híp mắt, từ cao nhìn xuống Giản Đường ở bên dưới.

 

Giản Đường khẽ cười một tiếng, đáy mắt đều là tự giếu, thanh cao? Cô có tư cách gì mà thanh cao?

 

“Thẩm tổng sai rồi, tôi chỉ là một lao động cải tạo, chưa từng có quá khứ, càng không có tương lai. Không có người nhà, cũng không có bạn bè… Thanh cao? Tôi thanh cao cho ai xem?”

 

“Vậy thì, tối nay ở đây.”

 

Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào trong mắt Thẩm Tư Cương, cánh môi chậm rãi hé, “Tôi không muốn.”

 

Bàn tay Thẩm Tư Cương chống trên giường nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên!

 

Thẩm Tư Cương tự lý giải, Giản Đường hai lần vì Lục Sâm mà cự tuyệt mình!

 

“Giản Đường, hậu quả của chọc giận tôi, cô không gánh nổi.” Hắn ngầm cảnh cáo, trong mắt một mảnh lạnh như băng… Có thể đi bồi bất cứ người đàn ông nào, chính là hắn thì không được?

 

Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù   “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút”   Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn.   “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?”   Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn.   “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy?   Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… “Một chút nữa tôi sẽ kêu người đưa thuốc đến.” Bạch Dục Hành cầm đồ liền đi. Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua phòng ngủ, nhấc chân đi vào. “Tối nay, ngủ với tôi.” Thẩm Tư Cương vốn không có ý khác, chẳng qua người phụ nữ này mới vừa liên tiếp sặc nước lại té xỉu, mà chút nữa Bạch Dục Hành sẽ kêu người đưa thuốc đến, hắn chỉ thuận tiện giữ cô lại một đêm. Nhưng, lời này nghĩa khác quá lớn, sắc mặt Giản Đường trong nháy mắt trắng bệch, “Tôi không!” Phản ứng của cô quá mạnh mẽ, mà Thẩm Tư Cương người này lại khôn khéo, đa trí gian ác hí mắt nhìn cô một hồi, trong nháy mắt liền đoán được cô nghĩ sai. Nhưng,… Bồi hắn ngủ, cô không muốn đến như vậy? Vậy cô muốn bồi ai ngủ? Lục Sâm à? Trở lại bình thường, lập tức lại bốc lửa! Giản Đường đây không phải là giống như một khay nước lạnh đổ vào trong chảo dầu đang sôi trào sao? Thật ra thì cũng không trách Giản Đường suy nghĩ sai, ngay tại trước khi Bạch Dục Hành đến, Thẩm Tu Cần từng nói với Giản Đường ‘200 vạn bồi hắn ngủ một đêm’, cho nên, theo bản năng Giản Đường liền hiểu lầm. Người đàn ông đứng ở cạnh giường, đột nhiên! “200 vạn.” Cánh môi mỏng lãnh đạm nói ra mấy con số. Giản Đường nói: “Không.” “300 vạn.” “Tôi không.” “400 vạn.” Cô do dự một chút. Người đàn ông hí mắt: “Nghĩ cho kĩ rồi trả lời.” “Không.” Giản Đường ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn kiên định lắc đầu. “Giản Đường, không phải cô yêu tiền sao?” Lại là vì Lục Sâm? “Tôi đúng là yêu tiền, rất yêu tiền, tôi coi tiền như mạng, tôi dùng chính mạng mình đi cược 200 vạn, Thẩm tổng nếu đã nguyện ý cho tôi 200 vạn, Giản Đường tôi liền không nói hai lời, xoay mình chui vào trong nước.” “Thanh cao?” Thẩm híp mắt, từ cao nhìn xuống Giản Đường ở bên dưới. Giản Đường khẽ cười một tiếng, đáy mắt đều là tự giếu, thanh cao? Cô có tư cách gì mà thanh cao? “Thẩm tổng sai rồi, tôi chỉ là một lao động cải tạo, chưa từng có quá khứ, càng không có tương lai. Không có người nhà, cũng không có bạn bè… Thanh cao? Tôi thanh cao cho ai xem?” “Vậy thì, tối nay ở đây.” Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào trong mắt Thẩm Tư Cương, cánh môi chậm rãi hé, “Tôi không muốn.” Bàn tay Thẩm Tư Cương chống trên giường nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên! Thẩm Tư Cương tự lý giải, Giản Đường hai lần vì Lục Sâm mà cự tuyệt mình! “Giản Đường, hậu quả của chọc giận tôi, cô không gánh nổi.” Hắn ngầm cảnh cáo, trong mắt một mảnh lạnh như băng… Có thể đi bồi bất cứ người đàn ông nào, chính là hắn thì không được? 

Chương 109