"Nghe nói chưa, Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo đang chuẩn bị ly hôn." Trước khi tiệc rượu diễn ra, có vài người phụ nữ bắt đầu to nhỏ nghị luận chuyện nhà giàu. "Chuyện là thế nào?" Một cô gái khác lập tức hỏi. Phải biết rằng lúc Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo kết hôn, có thể nói là hôn lễ thế kỉ, khiến cho cả thành phố đều biết, phong quang vô hạn, khi đó có biết bao nhiêu người hâm mộ Độc Cô Thiên Nhã. Gia đình Độc Cô sở hữu các mỏ quặng, nàng vừa sinh ra, trong nhà đã có tám khu mỏ quặng, vô cùng giàu có, được cha yêu thương, muốn gì được nấy, có thể nói là cô gái lớn lên trong nhung lụa. Cuối cùng gả cho một người đàn ông hoàn hảo hiếm có* mà tất cả mọi phụ nữ đều mơ ước, Lý Quân Hạo, lúc ấy không biết đã làm cho bao nhiêu người phải ghen tị. *钻石王老五 (kim cương vương lão ngũ): chỉ người đàn ông đẹp trai giàu có, đáng mơ ước, chưa có vợ hay bạn gái. Ở đây mình cũng không biết dùng từ tiếng Việt gì cho chuẩn nữa nên ai có cách dịch khác ổn hơn có thể góp ý nha "Có người nói, Lý…
Chương 20
Phế Hậu Hiện Đại ThiênTác giả: Minh DãTruyện Bách Hợp"Nghe nói chưa, Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo đang chuẩn bị ly hôn." Trước khi tiệc rượu diễn ra, có vài người phụ nữ bắt đầu to nhỏ nghị luận chuyện nhà giàu. "Chuyện là thế nào?" Một cô gái khác lập tức hỏi. Phải biết rằng lúc Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo kết hôn, có thể nói là hôn lễ thế kỉ, khiến cho cả thành phố đều biết, phong quang vô hạn, khi đó có biết bao nhiêu người hâm mộ Độc Cô Thiên Nhã. Gia đình Độc Cô sở hữu các mỏ quặng, nàng vừa sinh ra, trong nhà đã có tám khu mỏ quặng, vô cùng giàu có, được cha yêu thương, muốn gì được nấy, có thể nói là cô gái lớn lên trong nhung lụa. Cuối cùng gả cho một người đàn ông hoàn hảo hiếm có* mà tất cả mọi phụ nữ đều mơ ước, Lý Quân Hạo, lúc ấy không biết đã làm cho bao nhiêu người phải ghen tị. *钻石王老五 (kim cương vương lão ngũ): chỉ người đàn ông đẹp trai giàu có, đáng mơ ước, chưa có vợ hay bạn gái. Ở đây mình cũng không biết dùng từ tiếng Việt gì cho chuẩn nữa nên ai có cách dịch khác ổn hơn có thể góp ý nha "Có người nói, Lý… Mặc dù những gì Tiêu Cửu Thành nói, đều không sai, nhưng từ miệng Tiêu Cửu Thành nói ra, đều giống như đâm thêm một nhát khiến Thiên Nhã lập tức cảm thấy bị tổn thương.Thiên Nhã rất phẫn nộ, nàng trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, xoay người rời đi, không hề phản ứng Tiêu Cửu Thành, nàng sợ mình nhịn không được động thủ với Tiêu Cửu Thành, nàng cũng không muốn tiếp tục nghe thêm một câu khuyên bảo nào của Tiêu Cửu Thành nữa.Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã một lời không hợp liền không để ý tới mình nữa, nghĩ thầm nếu giữa hai người không tồn tại Lý Quân Hạo, vậy con đường theo đuổi Thiên Nhã của mình có thuận lợi hơn một chút không, nghĩ đến việc Thiên Nhã bài xích mình, Tiêu Cửu Thành vẫn nhịn không được thở dài một hơi.Thiên Nhã trở lại phòng liều mạng đánh trút giận lên gối của mình, đối với Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành, thậm chí chính mình, đều có sự phẫn nộ và bất mãn mãnh liệt, còn có cả cảm giác bối rối vô cùng.Từ khi đi khắp nơi cầu xin mọi người vi Tập đoàn Thái Cực, nhận hết oan ức chế nhạo, ở một khắc này đều bộc phát ra toàn bộ, khiến Thiên Nhã lại lần nữa nhịn không được bật khóc.Khóc một hồi lâu, cảm xúc của Thiên Nhã cũng dần dần bình ổn lại, nàng nghĩ về lời nói của Tiêu Cửu Thành, thật ra khi bình tĩnh lại nàng biết những gì Tiêu Cửu Thành nói đều đúng.Thiên Nhã biết mặc dù mình có chán ghét Tiêu Cửu Thành đến đâu, cũng không thể tiếp tục mặc kệ tính khí của bản thân nữa, người duy nhất nàng có thể mượn sức bây giờ cũng chỉ có Tiêu Cửu Thành.Thiên Nhã dứt khoát đứng lên, đi vào buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ bừng, bản thân vô cùng chật vật, nhìn đáng thương và yếu đuối như vậy, nàng thật sự rất chán ghét chính mình của hiện tại.Độc Cô Thiên Nhã, sau này đừng tiếp tục tùy tiện khóc, nhất định phải kiên cường lên.Thiên Nhã mở nước lạnh, dùng nước lạnh rửa mặt, cho đến khi nàng nhìn chính mình trong gương một lần nữa, vẻ mặt kiên nghị hơn rất nhiều.Thiên Nhã tùy ý lau mặt một chút, sau đó rời khỏi phòng mình, nàng đi đến phòng cho khách của Tiêu Cửu Thành.Tiêu Cửu Thành cũng không khóa cửa phòng, Thiên Nhã trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng không có người, nhưng Thiên Nhã nghe được tiếng nước trong phòng tắm.Thiên Nhã trực tiếp ở lại phòng ngủ chờ Tiêu Cửu Thành tắm xong.Đại khái vài phút sau, Tiêu Cửu Thành tắm rửa xong, Tiêu Cửu Thành quấn khăn tắm liền đi ra, cô một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đi ra từ phòng tắm.Nhìn thấy Thiên Nhã đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đúng là vừa mừng vừa sợ, động tác lau tóc cũng ngừng lại.Thiên Nhã thấy Tiểu Cửu Thành tắm xong quấn khăn tắm đi ra, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm.Tiêu Cửu Thành bị nhìn đến mức có chút khẩn trương, phải biết dưới khăn tắm cô chưa mặc gì cả, tuy cô biết Thiên Nhã rất thẳng, sẽ không có ý kiến gì, nhưng mà mình lại rất cong, dễ dàng suy nghĩ bậy bạ, tự mình suy diễn ra."Cô nói sẽ giúp tôi trở nên mạnh mẽ, là nói thật chứ?" Sau khi Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành một hồi lâu, ngữ khí nghiêm túc hỏi.Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn, Thiên Nhã lại tới tìm mình sớm như vậy vì chuyện này, cô cho rằng Thiên Nhã cực kì kiêu ngạo sẽ đấu tranh nội tâm một thời gian, thậm chí sẽ không tới tìm mình.Có thể hiểu được Thiên Nhã tới tìm mình là đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu ép buộc bản thân trưởng thành, sự trưởng thành của con người đều xuất phát từ những đau buồn của bản thân.Thiên Nhã như vậy, thật sự làm người ta đau lòng, lại vừa làm người ta vui mừng, Tiêu Cửu Thành rất vui vẻ, Thiên Nhã đã đưa tay về phía mình."Chỉ cần chị muốn, em tình nguyện giúp đỡ chị bất cứ chuyện gì." Tiêu Cửu Thành hứa hẹn nói."Cô đồng ý giúp tôi, cũng có được gì đâu?" Thiên Nhã lại hỏi lần nữa, Tiêu Cửu Thành đồng ý giúp Tập đoàn Thái Cực là muốn đạt được ích lợi, danh dự, nhưng giúp mình, hình như cô ta chẳng được lợi gì."Ngày trước chị tình nguyện ra tay giúp em đuổi kẻ biến thái, hôm nay, em cũng tình nguyện ra tay vì chị." Tiêu Cửu Thành vô cùng nghiêm túc nhìn Thiên Nhã nói."Thật sự có chuyện này sao?" Thiên Nhã hỏi ngược lại."Chẳng lẽ em còn bịa ra chuyện cũ, tặng ân tình này cho chị sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.Thiên Nhã nghĩ nếu từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Thành không hề trêu đùa mình, thì có lẽ thực sự có chuyện như vậy."Ngày ấy chị còn nói, sau này gặp chuyện như vậy, nhất định phải la to, gọi người lại đây, đừng giống như kẻ ngốc, lời nói của chị, em vẫn luôn nhớ kĩ!" Tiêu Cửu Thành đều nhớ rõ ràng từng câu Thiên Nhã đã nói với mình.Nghe lời này của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã nhớ ra, trong kí ức hình như thực sự có một cô gái đầu óc không tốt lắm, bị bạn học nam theo dõi, lúc tên con trai kia có ý đồ xấu, cô gái kia không khóc, cũng không gọi, còn nhiều lời một hồi lâu với tên đó.Khi đá bay tên kia, nàng còn đang nghĩ con nhỏ này đầu óc không được tốt lắm.Lúc ấy nàng thật sự tốt bụng còn dặn dò cô gái kia sau này gặp chuyện nhất định phải kêu lên."Cô là cô gái đầu óc không tốt kia sao?" Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, vẻ ngoài của nữ sinh kia nàng không nhớ rõ, nhưng cái tính ngốc lại khiến nàng nhớ kĩ.Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn Thiên Nhã, hóa ra lúc ấy Thiên Nhã thấy mình như vậy, nhưng Thiên Nhã đã nhớ lại chuyện này, cô vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngại làm một kẻ ngốc trong trí nhớ của Thiên Nhã.Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn mình, ý thức được mình đang ở ngay trước mặt nói người ta đầu óc không tốt, bây giờ nhìn Tiêu Cửu Thành, làm sao cũng không giống bộ dạng đầu óc không tốt."Chắc tôi nhớ nhầm người, người kia có thể không phải cô." Thiên Nhã rất nhanh chóng nói lại..
Mặc dù những gì Tiêu Cửu Thành nói, đều không sai, nhưng từ miệng Tiêu Cửu Thành nói ra, đều giống như đâm thêm một nhát khiến Thiên Nhã lập tức cảm thấy bị tổn thương.
Thiên Nhã rất phẫn nộ, nàng trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, xoay người rời đi, không hề phản ứng Tiêu Cửu Thành, nàng sợ mình nhịn không được động thủ với Tiêu Cửu Thành, nàng cũng không muốn tiếp tục nghe thêm một câu khuyên bảo nào của Tiêu Cửu Thành nữa.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã một lời không hợp liền không để ý tới mình nữa, nghĩ thầm nếu giữa hai người không tồn tại Lý Quân Hạo, vậy con đường theo đuổi Thiên Nhã của mình có thuận lợi hơn một chút không, nghĩ đến việc Thiên Nhã bài xích mình, Tiêu Cửu Thành vẫn nhịn không được thở dài một hơi.
Thiên Nhã trở lại phòng liều mạng đánh trút giận lên gối của mình, đối với Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành, thậm chí chính mình, đều có sự phẫn nộ và bất mãn mãnh liệt, còn có cả cảm giác bối rối vô cùng.
Từ khi đi khắp nơi cầu xin mọi người vi Tập đoàn Thái Cực, nhận hết oan ức chế nhạo, ở một khắc này đều bộc phát ra toàn bộ, khiến Thiên Nhã lại lần nữa nhịn không được bật khóc.
Khóc một hồi lâu, cảm xúc của Thiên Nhã cũng dần dần bình ổn lại, nàng nghĩ về lời nói của Tiêu Cửu Thành, thật ra khi bình tĩnh lại nàng biết những gì Tiêu Cửu Thành nói đều đúng.
Thiên Nhã biết mặc dù mình có chán ghét Tiêu Cửu Thành đến đâu, cũng không thể tiếp tục mặc kệ tính khí của bản thân nữa, người duy nhất nàng có thể mượn sức bây giờ cũng chỉ có Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã dứt khoát đứng lên, đi vào buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ bừng, bản thân vô cùng chật vật, nhìn đáng thương và yếu đuối như vậy, nàng thật sự rất chán ghét chính mình của hiện tại.
Độc Cô Thiên Nhã, sau này đừng tiếp tục tùy tiện khóc, nhất định phải kiên cường lên.
Thiên Nhã mở nước lạnh, dùng nước lạnh rửa mặt, cho đến khi nàng nhìn chính mình trong gương một lần nữa, vẻ mặt kiên nghị hơn rất nhiều.
Thiên Nhã tùy ý lau mặt một chút, sau đó rời khỏi phòng mình, nàng đi đến phòng cho khách của Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành cũng không khóa cửa phòng, Thiên Nhã trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng không có người, nhưng Thiên Nhã nghe được tiếng nước trong phòng tắm.
Thiên Nhã trực tiếp ở lại phòng ngủ chờ Tiêu Cửu Thành tắm xong.
Đại khái vài phút sau, Tiêu Cửu Thành tắm rửa xong, Tiêu Cửu Thành quấn khăn tắm liền đi ra, cô một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đi ra từ phòng tắm.
Nhìn thấy Thiên Nhã đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đúng là vừa mừng vừa sợ, động tác lau tóc cũng ngừng lại.
Thiên Nhã thấy Tiểu Cửu Thành tắm xong quấn khăn tắm đi ra, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm.
Tiêu Cửu Thành bị nhìn đến mức có chút khẩn trương, phải biết dưới khăn tắm cô chưa mặc gì cả, tuy cô biết Thiên Nhã rất thẳng, sẽ không có ý kiến gì, nhưng mà mình lại rất cong, dễ dàng suy nghĩ bậy bạ, tự mình suy diễn ra.
"Cô nói sẽ giúp tôi trở nên mạnh mẽ, là nói thật chứ?" Sau khi Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành một hồi lâu, ngữ khí nghiêm túc hỏi.
Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn, Thiên Nhã lại tới tìm mình sớm như vậy vì chuyện này, cô cho rằng Thiên Nhã cực kì kiêu ngạo sẽ đấu tranh nội tâm một thời gian, thậm chí sẽ không tới tìm mình.
Có thể hiểu được Thiên Nhã tới tìm mình là đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu ép buộc bản thân trưởng thành, sự trưởng thành của con người đều xuất phát từ những đau buồn của bản thân.
Thiên Nhã như vậy, thật sự làm người ta đau lòng, lại vừa làm người ta vui mừng, Tiêu Cửu Thành rất vui vẻ, Thiên Nhã đã đưa tay về phía mình.
"Chỉ cần chị muốn, em tình nguyện giúp đỡ chị bất cứ chuyện gì." Tiêu Cửu Thành hứa hẹn nói.
"Cô đồng ý giúp tôi, cũng có được gì đâu?" Thiên Nhã lại hỏi lần nữa, Tiêu Cửu Thành đồng ý giúp Tập đoàn Thái Cực là muốn đạt được ích lợi, danh dự, nhưng giúp mình, hình như cô ta chẳng được lợi gì.
"Ngày trước chị tình nguyện ra tay giúp em đuổi kẻ biến thái, hôm nay, em cũng tình nguyện ra tay vì chị." Tiêu Cửu Thành vô cùng nghiêm túc nhìn Thiên Nhã nói.
"Thật sự có chuyện này sao?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ em còn bịa ra chuyện cũ, tặng ân tình này cho chị sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.
Thiên Nhã nghĩ nếu từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Thành không hề trêu đùa mình, thì có lẽ thực sự có chuyện như vậy.
"Ngày ấy chị còn nói, sau này gặp chuyện như vậy, nhất định phải la to, gọi người lại đây, đừng giống như kẻ ngốc, lời nói của chị, em vẫn luôn nhớ kĩ!" Tiêu Cửu Thành đều nhớ rõ ràng từng câu Thiên Nhã đã nói với mình.
Nghe lời này của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã nhớ ra, trong kí ức hình như thực sự có một cô gái đầu óc không tốt lắm, bị bạn học nam theo dõi, lúc tên con trai kia có ý đồ xấu, cô gái kia không khóc, cũng không gọi, còn nhiều lời một hồi lâu với tên đó.
Khi đá bay tên kia, nàng còn đang nghĩ con nhỏ này đầu óc không được tốt lắm.
Lúc ấy nàng thật sự tốt bụng còn dặn dò cô gái kia sau này gặp chuyện nhất định phải kêu lên.
"Cô là cô gái đầu óc không tốt kia sao?" Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, vẻ ngoài của nữ sinh kia nàng không nhớ rõ, nhưng cái tính ngốc lại khiến nàng nhớ kĩ.
Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn Thiên Nhã, hóa ra lúc ấy Thiên Nhã thấy mình như vậy, nhưng Thiên Nhã đã nhớ lại chuyện này, cô vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngại làm một kẻ ngốc trong trí nhớ của Thiên Nhã.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn mình, ý thức được mình đang ở ngay trước mặt nói người ta đầu óc không tốt, bây giờ nhìn Tiêu Cửu Thành, làm sao cũng không giống bộ dạng đầu óc không tốt.
"Chắc tôi nhớ nhầm người, người kia có thể không phải cô." Thiên Nhã rất nhanh chóng nói lại..
Phế Hậu Hiện Đại ThiênTác giả: Minh DãTruyện Bách Hợp"Nghe nói chưa, Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo đang chuẩn bị ly hôn." Trước khi tiệc rượu diễn ra, có vài người phụ nữ bắt đầu to nhỏ nghị luận chuyện nhà giàu. "Chuyện là thế nào?" Một cô gái khác lập tức hỏi. Phải biết rằng lúc Độc Cô Thiên Nhã và Lý Quân Hạo kết hôn, có thể nói là hôn lễ thế kỉ, khiến cho cả thành phố đều biết, phong quang vô hạn, khi đó có biết bao nhiêu người hâm mộ Độc Cô Thiên Nhã. Gia đình Độc Cô sở hữu các mỏ quặng, nàng vừa sinh ra, trong nhà đã có tám khu mỏ quặng, vô cùng giàu có, được cha yêu thương, muốn gì được nấy, có thể nói là cô gái lớn lên trong nhung lụa. Cuối cùng gả cho một người đàn ông hoàn hảo hiếm có* mà tất cả mọi phụ nữ đều mơ ước, Lý Quân Hạo, lúc ấy không biết đã làm cho bao nhiêu người phải ghen tị. *钻石王老五 (kim cương vương lão ngũ): chỉ người đàn ông đẹp trai giàu có, đáng mơ ước, chưa có vợ hay bạn gái. Ở đây mình cũng không biết dùng từ tiếng Việt gì cho chuẩn nữa nên ai có cách dịch khác ổn hơn có thể góp ý nha "Có người nói, Lý… Mặc dù những gì Tiêu Cửu Thành nói, đều không sai, nhưng từ miệng Tiêu Cửu Thành nói ra, đều giống như đâm thêm một nhát khiến Thiên Nhã lập tức cảm thấy bị tổn thương.Thiên Nhã rất phẫn nộ, nàng trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, xoay người rời đi, không hề phản ứng Tiêu Cửu Thành, nàng sợ mình nhịn không được động thủ với Tiêu Cửu Thành, nàng cũng không muốn tiếp tục nghe thêm một câu khuyên bảo nào của Tiêu Cửu Thành nữa.Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã một lời không hợp liền không để ý tới mình nữa, nghĩ thầm nếu giữa hai người không tồn tại Lý Quân Hạo, vậy con đường theo đuổi Thiên Nhã của mình có thuận lợi hơn một chút không, nghĩ đến việc Thiên Nhã bài xích mình, Tiêu Cửu Thành vẫn nhịn không được thở dài một hơi.Thiên Nhã trở lại phòng liều mạng đánh trút giận lên gối của mình, đối với Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành, thậm chí chính mình, đều có sự phẫn nộ và bất mãn mãnh liệt, còn có cả cảm giác bối rối vô cùng.Từ khi đi khắp nơi cầu xin mọi người vi Tập đoàn Thái Cực, nhận hết oan ức chế nhạo, ở một khắc này đều bộc phát ra toàn bộ, khiến Thiên Nhã lại lần nữa nhịn không được bật khóc.Khóc một hồi lâu, cảm xúc của Thiên Nhã cũng dần dần bình ổn lại, nàng nghĩ về lời nói của Tiêu Cửu Thành, thật ra khi bình tĩnh lại nàng biết những gì Tiêu Cửu Thành nói đều đúng.Thiên Nhã biết mặc dù mình có chán ghét Tiêu Cửu Thành đến đâu, cũng không thể tiếp tục mặc kệ tính khí của bản thân nữa, người duy nhất nàng có thể mượn sức bây giờ cũng chỉ có Tiêu Cửu Thành.Thiên Nhã dứt khoát đứng lên, đi vào buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ bừng, bản thân vô cùng chật vật, nhìn đáng thương và yếu đuối như vậy, nàng thật sự rất chán ghét chính mình của hiện tại.Độc Cô Thiên Nhã, sau này đừng tiếp tục tùy tiện khóc, nhất định phải kiên cường lên.Thiên Nhã mở nước lạnh, dùng nước lạnh rửa mặt, cho đến khi nàng nhìn chính mình trong gương một lần nữa, vẻ mặt kiên nghị hơn rất nhiều.Thiên Nhã tùy ý lau mặt một chút, sau đó rời khỏi phòng mình, nàng đi đến phòng cho khách của Tiêu Cửu Thành.Tiêu Cửu Thành cũng không khóa cửa phòng, Thiên Nhã trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng không có người, nhưng Thiên Nhã nghe được tiếng nước trong phòng tắm.Thiên Nhã trực tiếp ở lại phòng ngủ chờ Tiêu Cửu Thành tắm xong.Đại khái vài phút sau, Tiêu Cửu Thành tắm rửa xong, Tiêu Cửu Thành quấn khăn tắm liền đi ra, cô một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đi ra từ phòng tắm.Nhìn thấy Thiên Nhã đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, đúng là vừa mừng vừa sợ, động tác lau tóc cũng ngừng lại.Thiên Nhã thấy Tiểu Cửu Thành tắm xong quấn khăn tắm đi ra, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm.Tiêu Cửu Thành bị nhìn đến mức có chút khẩn trương, phải biết dưới khăn tắm cô chưa mặc gì cả, tuy cô biết Thiên Nhã rất thẳng, sẽ không có ý kiến gì, nhưng mà mình lại rất cong, dễ dàng suy nghĩ bậy bạ, tự mình suy diễn ra."Cô nói sẽ giúp tôi trở nên mạnh mẽ, là nói thật chứ?" Sau khi Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành một hồi lâu, ngữ khí nghiêm túc hỏi.Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn, Thiên Nhã lại tới tìm mình sớm như vậy vì chuyện này, cô cho rằng Thiên Nhã cực kì kiêu ngạo sẽ đấu tranh nội tâm một thời gian, thậm chí sẽ không tới tìm mình.Có thể hiểu được Thiên Nhã tới tìm mình là đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu ép buộc bản thân trưởng thành, sự trưởng thành của con người đều xuất phát từ những đau buồn của bản thân.Thiên Nhã như vậy, thật sự làm người ta đau lòng, lại vừa làm người ta vui mừng, Tiêu Cửu Thành rất vui vẻ, Thiên Nhã đã đưa tay về phía mình."Chỉ cần chị muốn, em tình nguyện giúp đỡ chị bất cứ chuyện gì." Tiêu Cửu Thành hứa hẹn nói."Cô đồng ý giúp tôi, cũng có được gì đâu?" Thiên Nhã lại hỏi lần nữa, Tiêu Cửu Thành đồng ý giúp Tập đoàn Thái Cực là muốn đạt được ích lợi, danh dự, nhưng giúp mình, hình như cô ta chẳng được lợi gì."Ngày trước chị tình nguyện ra tay giúp em đuổi kẻ biến thái, hôm nay, em cũng tình nguyện ra tay vì chị." Tiêu Cửu Thành vô cùng nghiêm túc nhìn Thiên Nhã nói."Thật sự có chuyện này sao?" Thiên Nhã hỏi ngược lại."Chẳng lẽ em còn bịa ra chuyện cũ, tặng ân tình này cho chị sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.Thiên Nhã nghĩ nếu từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Thành không hề trêu đùa mình, thì có lẽ thực sự có chuyện như vậy."Ngày ấy chị còn nói, sau này gặp chuyện như vậy, nhất định phải la to, gọi người lại đây, đừng giống như kẻ ngốc, lời nói của chị, em vẫn luôn nhớ kĩ!" Tiêu Cửu Thành đều nhớ rõ ràng từng câu Thiên Nhã đã nói với mình.Nghe lời này của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã nhớ ra, trong kí ức hình như thực sự có một cô gái đầu óc không tốt lắm, bị bạn học nam theo dõi, lúc tên con trai kia có ý đồ xấu, cô gái kia không khóc, cũng không gọi, còn nhiều lời một hồi lâu với tên đó.Khi đá bay tên kia, nàng còn đang nghĩ con nhỏ này đầu óc không được tốt lắm.Lúc ấy nàng thật sự tốt bụng còn dặn dò cô gái kia sau này gặp chuyện nhất định phải kêu lên."Cô là cô gái đầu óc không tốt kia sao?" Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, vẻ ngoài của nữ sinh kia nàng không nhớ rõ, nhưng cái tính ngốc lại khiến nàng nhớ kĩ.Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn Thiên Nhã, hóa ra lúc ấy Thiên Nhã thấy mình như vậy, nhưng Thiên Nhã đã nhớ lại chuyện này, cô vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngại làm một kẻ ngốc trong trí nhớ của Thiên Nhã.Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười như không cười nhìn mình, ý thức được mình đang ở ngay trước mặt nói người ta đầu óc không tốt, bây giờ nhìn Tiêu Cửu Thành, làm sao cũng không giống bộ dạng đầu óc không tốt."Chắc tôi nhớ nhầm người, người kia có thể không phải cô." Thiên Nhã rất nhanh chóng nói lại..