Tiếng kẻng gõ liên hồi, tiếng ai oán vang lên khắp bốn phương, sấm mây cứ vần vũ trên đỉnh đầu khiến người ta bức bối đến kinh sợ. Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết. Giữa lúc Thanh Anh và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không cạn, nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai. Đối với người trong quan tài khảm vàng* kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Thanh Anh có buồn vui gì. Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế Thanh triều, thậm chí còn là người đàn ông ruồng bỏ biểu cô của nàng *Bản gốc là kim quan. Thanh Anh hơi chút rùng mình, nàng chỉ thuận theo lễ nghi phức tạp quỳ xuống phía sau Đích phúc tấn, phía sau nàng là người có danh phận ngang bằng với nàng – Cao Hi Nguyệt, tất cả đều vận đồ tang, cùng có hoa lê đái vũ, đau thương chẳng thể ngưng. Bỗng nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một…
Chương 25: Chương 25
Hậu Cung Như Ý TruyệnTác giả: Lưu Liễm TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTiếng kẻng gõ liên hồi, tiếng ai oán vang lên khắp bốn phương, sấm mây cứ vần vũ trên đỉnh đầu khiến người ta bức bối đến kinh sợ. Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết. Giữa lúc Thanh Anh và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không cạn, nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai. Đối với người trong quan tài khảm vàng* kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Thanh Anh có buồn vui gì. Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế Thanh triều, thậm chí còn là người đàn ông ruồng bỏ biểu cô của nàng *Bản gốc là kim quan. Thanh Anh hơi chút rùng mình, nàng chỉ thuận theo lễ nghi phức tạp quỳ xuống phía sau Đích phúc tấn, phía sau nàng là người có danh phận ngang bằng với nàng – Cao Hi Nguyệt, tất cả đều vận đồ tang, cùng có hoa lê đái vũ, đau thương chẳng thể ngưng. Bỗng nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một… Ở bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến.Bảo Thanh – nô tài của Như Ý – cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: “Nương nương đã đếm đủ, than đen một nghìn hai trăm cân, Hồng La Thán ba trăm cân đều đã có đủ bên ngoài”.Như Ý gật đầu hỏi: “Ở chỗ Hải thường tại thế nào?”Bảo Thanh nói: “Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen.Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói…”Như Ý nhíu mi: “Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì…”Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: “Nghe nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này”.A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ”.Như Ý cười nói: “Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao”.A Nhược lại nói: “Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu.Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?”Như Ý thở dài nói: “Đây chính là điều khó xử của nàng ấy.Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng.Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ.Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy”.A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: “Việc này cũng không thể trách tiểu chủ.Quý phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại.Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?”Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: ‘Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng.Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì Quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp.Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong phòng cũng đều chạy qua chỗ Quý phi mà không để ý đến Hải Lan”WebTru yen Onlinez.comA Nhược nuốt một ngụm khí lạnh nói: “Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Còn thêm tháng Giêng nữa là trong hai tháng cực kỳ lạnh này thì làm sao Hải thường tại có thể trụ được chứ?”Như Ý than một tiếng: “Nói đi thì cũng nói lại, đều là vì nỗi hiềm tị họa giữa ta với Quý phi cho nên nàng ấy mới chịu ủy khuất như vậy.Nếu ta cẩn thận nhận thấy sớm hơn thì nàng ấy cũng không cần phải chịu lạnh như vậy”.Nàng nói xong liền gọi Bảo Thanh nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lặng lẽ đưa chút than này đến nơi ở của Hải thường lại, đừng khiến người khác chú ý.Còn phải nhớ kỹ chỉ được đưa than đen vì vị phân của nàng ấy không được dùng Hồng La Thán vì người ngoài cũng sẽ nhận biết được thì chuyện sẽ không tốt”.Bảo Thanh lên tiếng nói: “Nô tài hiểu rõ.Nô tài sẽ thừa dịp Quý phi đi thỉnh an thì sẽ đến giao cho Hải thường tại vài ngày một lần, miễn sao không có người chú ý là được”.Như Ý vừa lòng mỉm cười: “Vậy thì nhanh chóng đi đi.Còn nữa, nếu Nội Vụ phủ có đến đưa y phục mùa đông thì ngươi cũng chọn một cái thật tốt, lặng lẽ đưa qua đó đi”.A Nhược cho tiểu thái giám lui xuống, nhân tiện nói: “Tiểu chủ đối đãi Hải thường tại cũng coi như có tâm, trời lạnh vậy đã đưa than tới, nay lại còn đưa thêm y phục nữa”Như Ý xúc động nói: “Trong cung này có mấy người dễ đối phó chứ? Hải Lan cũng coi như cùng ta hợp ý, cho nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm”.Nàng quay sang hỏi A Nhược: “Ta mới vừa cho ngươi qua Vĩnh Hòa cung đưa chút lễ mọn cho Mai đáp ứng, ngươi có nghe được cái gì không?”A Nhược nhìn xung quanh bốn phía rồi vội nhẹ giọng nói: “Nô tỳ phụng mệnh tiểu chủ đi đến đó, ai ngờ Vĩnh Hòa cung cũng thật náo nhiệt, Gia quý nhân và Di quý nhân cũng đều đi đến đó, ngay cả Tuệ quý phi cũng ban thưởng vài thứ đồ tốt”.Như Ý suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Còn Thuần tần…”“Lúc nô tỳ đến đó thì vẫn chưa thấy Thuần tần ban tặng cái gì”.Như Ý hiểu rõ, vừa rời khỏi Trường Xuân cung, nhất định Thuần tần đã vội vàng đi đến A ca sở thăm nhi tử.Cho dù đã quay về thì cũng nhất định thương cảm nhi tử không ở bên cạnh, nhất thời cũng sẽ quên đến cấp bậc lễ nghĩa này.Nàng nhân tiện nói: “Ta sẽ đến Chung Túy cung thăm Thuần tần, nàng ta cũng là người đáng thương”..
Ở bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến.
Bảo Thanh – nô tài của Như Ý – cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: “Nương nương đã đếm đủ, than đen một nghìn hai trăm cân, Hồng La Thán ba trăm cân đều đã có đủ bên ngoài”.
Như Ý gật đầu hỏi: “Ở chỗ Hải thường tại thế nào?”
Bảo Thanh nói: “Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen.
Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói…”
Như Ý nhíu mi: “Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì…”
Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: “Nghe nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này”.
A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ”.
Như Ý cười nói: “Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao”.
A Nhược lại nói: “Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?”
Như Ý thở dài nói: “Đây chính là điều khó xử của nàng ấy.
Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng.
Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ.
Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy”.
A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: “Việc này cũng không thể trách tiểu chủ.
Quý phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại.
Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?”
Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: ‘Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng.
Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì Quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp.
Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong phòng cũng đều chạy qua chỗ Quý phi mà không để ý đến Hải Lan”
WebTru yen Onlinez.
com
A Nhược nuốt một ngụm khí lạnh nói: “Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Còn thêm tháng Giêng nữa là trong hai tháng cực kỳ lạnh này thì làm sao Hải thường tại có thể trụ được chứ?”
Như Ý than một tiếng: “Nói đi thì cũng nói lại, đều là vì nỗi hiềm tị họa giữa ta với Quý phi cho nên nàng ấy mới chịu ủy khuất như vậy.
Nếu ta cẩn thận nhận thấy sớm hơn thì nàng ấy cũng không cần phải chịu lạnh như vậy”.
Nàng nói xong liền gọi Bảo Thanh nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lặng lẽ đưa chút than này đến nơi ở của Hải thường lại, đừng khiến người khác chú ý.
Còn phải nhớ kỹ chỉ được đưa than đen vì vị phân của nàng ấy không được dùng Hồng La Thán vì người ngoài cũng sẽ nhận biết được thì chuyện sẽ không tốt”.
Bảo Thanh lên tiếng nói: “Nô tài hiểu rõ.
Nô tài sẽ thừa dịp Quý phi đi thỉnh an thì sẽ đến giao cho Hải thường tại vài ngày một lần, miễn sao không có người chú ý là được”.
Như Ý vừa lòng mỉm cười: “Vậy thì nhanh chóng đi đi.
Còn nữa, nếu Nội Vụ phủ có đến đưa y phục mùa đông thì ngươi cũng chọn một cái thật tốt, lặng lẽ đưa qua đó đi”.
A Nhược cho tiểu thái giám lui xuống, nhân tiện nói: “Tiểu chủ đối đãi Hải thường tại cũng coi như có tâm, trời lạnh vậy đã đưa than tới, nay lại còn đưa thêm y phục nữa”
Như Ý xúc động nói: “Trong cung này có mấy người dễ đối phó chứ? Hải Lan cũng coi như cùng ta hợp ý, cho nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm”.
Nàng quay sang hỏi A Nhược: “Ta mới vừa cho ngươi qua Vĩnh Hòa cung đưa chút lễ mọn cho Mai đáp ứng, ngươi có nghe được cái gì không?”
A Nhược nhìn xung quanh bốn phía rồi vội nhẹ giọng nói: “Nô tỳ phụng mệnh tiểu chủ đi đến đó, ai ngờ Vĩnh Hòa cung cũng thật náo nhiệt, Gia quý nhân và Di quý nhân cũng đều đi đến đó, ngay cả Tuệ quý phi cũng ban thưởng vài thứ đồ tốt”.
Như Ý suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Còn Thuần tần…”
“Lúc nô tỳ đến đó thì vẫn chưa thấy Thuần tần ban tặng cái gì”.
Như Ý hiểu rõ, vừa rời khỏi Trường Xuân cung, nhất định Thuần tần đã vội vàng đi đến A ca sở thăm nhi tử.
Cho dù đã quay về thì cũng nhất định thương cảm nhi tử không ở bên cạnh, nhất thời cũng sẽ quên đến cấp bậc lễ nghĩa này.
Nàng nhân tiện nói: “Ta sẽ đến Chung Túy cung thăm Thuần tần, nàng ta cũng là người đáng thương”..
Hậu Cung Như Ý TruyệnTác giả: Lưu Liễm TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTiếng kẻng gõ liên hồi, tiếng ai oán vang lên khắp bốn phương, sấm mây cứ vần vũ trên đỉnh đầu khiến người ta bức bối đến kinh sợ. Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết. Giữa lúc Thanh Anh và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không cạn, nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai. Đối với người trong quan tài khảm vàng* kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Thanh Anh có buồn vui gì. Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế Thanh triều, thậm chí còn là người đàn ông ruồng bỏ biểu cô của nàng *Bản gốc là kim quan. Thanh Anh hơi chút rùng mình, nàng chỉ thuận theo lễ nghi phức tạp quỳ xuống phía sau Đích phúc tấn, phía sau nàng là người có danh phận ngang bằng với nàng – Cao Hi Nguyệt, tất cả đều vận đồ tang, cùng có hoa lê đái vũ, đau thương chẳng thể ngưng. Bỗng nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một… Ở bên Diên Hi cung cũng không an tĩnh, Như Ý đứng ngoài hành lang nhìn người Nội Vụ phủ đưa than cho ngày đông đến.Bảo Thanh – nô tài của Như Ý – cho vài người đếm rõ rồi qua bẩm báo Như Ý: “Nương nương đã đếm đủ, than đen một nghìn hai trăm cân, Hồng La Thán ba trăm cân đều đã có đủ bên ngoài”.Như Ý gật đầu hỏi: “Ở chỗ Hải thường tại thế nào?”Bảo Thanh nói: “Chức vị thường tại sẽ không có Hồng La Thán, chỉ được ấn định mỗi ngày hai mươi cân than đen.Thế nhưng nô tài vừa từ Nội Vụ phủ đến đây, nghe nói…”Như Ý nhíu mi: “Nói chuyện không cần ấp úng, nghe nói cái gì…”Bảo Thanh sợ tới mức thè lưỡi, vội nói: “Nghe nói trong cung than đen không đủ dùng cho nên sợ là Hải thường tại sẽ chịu lạnh mùa này”.A Nhược thay Như Ý đem lò sưởi tay đến, cẩn thận mặc cho Như Ý chiếc áo khoác nhung mới đưa đến, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, tiểu chủ cẩn thận bị phong hàn nên hãy vào trong đi ạ”.Như Ý cười nói: “Ta nhốt mình trong phòng cũng thấy khó chịu nên đứng nơi này cũng không sao”.A Nhược lại nói: “Theo như lời thái giám này nói, Hải thường tại luôn là người thành thật, nếu mùa đông không chịu nổi lạnh thì nàng ấy đi đến Nội Vụ phủ ca thán cũng là điều dễ hiểu.Chỉ là không biết trong cung nàng ấy có hai người, sao lại không đủ được nhỉ?”Như Ý thở dài nói: “Đây chính là điều khó xử của nàng ấy.Đêm hôm qua ta cùng nàng ấy đến Bảo Hoa điện tụng kinh cầu phúc thì có đụng đến lò sưởi tay của nàng ấy thế nhưng lò sưởi đều không nóng.Ta còn tưởng rằng nô tỳ hầu hạ của nàng ấy là Diệp Tâm và Hương Vân không cẩn thận, hóa ra khi ta mới hỏi một câu mà ánh mắt nàng đỏ lên nói là than được cấp không đủ dùng, trong phòng thiếu ánh nắng nên cũng lạnh, ngày thường chỉ miễn cưỡng dám đốt một chậu than, như vậy thì sao có lò sưởi chân được chứ.Vì thế ta mới biết, nàng ấy ngày ngày đều chịu khổ sở như vậy”.A Nhược sửa sang lại y phục sắc tím trên người, trấn an nói: “Việc này cũng không thể trách tiểu chủ.Quý phi và tiểu chủ đều không hòa thuận với nhau cho nên tất nhiên tiểu chủ cũng không tiện đến Hàm Phúc cung gặp Hải thường tại.Nếu như vậy tại sao Hải thường tại không cố gắng đến đây mà nhẫn nhịn để mình và cung nhân của mình chịu khổ như vậy chứ?”Như Ý cảm thấy khổ sở, cố gắng nén giận nói: ‘Theo lý thuyết Hải Lan có hai nô tỳ, hai thái giám thì tất nhiên số lượng than nàng ấy được cấp cũng đủ dùng.Nhưng nàng ấy nói cho ta biết vì Quý phi sợ lạnh, luôn chê trong cung không đủ ấm áp cho nên người Nội Vụ phủ đều cắt xét hơn phân nửa phần than của nàng được cấp.Chỉ là nàng cũng bỏ qua, bọn nô tài trong phòng cũng đều chạy qua chỗ Quý phi mà không để ý đến Hải Lan”WebTru yen Onlinez.comA Nhược nuốt một ngụm khí lạnh nói: “Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Còn thêm tháng Giêng nữa là trong hai tháng cực kỳ lạnh này thì làm sao Hải thường tại có thể trụ được chứ?”Như Ý than một tiếng: “Nói đi thì cũng nói lại, đều là vì nỗi hiềm tị họa giữa ta với Quý phi cho nên nàng ấy mới chịu ủy khuất như vậy.Nếu ta cẩn thận nhận thấy sớm hơn thì nàng ấy cũng không cần phải chịu lạnh như vậy”.Nàng nói xong liền gọi Bảo Thanh nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lặng lẽ đưa chút than này đến nơi ở của Hải thường lại, đừng khiến người khác chú ý.Còn phải nhớ kỹ chỉ được đưa than đen vì vị phân của nàng ấy không được dùng Hồng La Thán vì người ngoài cũng sẽ nhận biết được thì chuyện sẽ không tốt”.Bảo Thanh lên tiếng nói: “Nô tài hiểu rõ.Nô tài sẽ thừa dịp Quý phi đi thỉnh an thì sẽ đến giao cho Hải thường tại vài ngày một lần, miễn sao không có người chú ý là được”.Như Ý vừa lòng mỉm cười: “Vậy thì nhanh chóng đi đi.Còn nữa, nếu Nội Vụ phủ có đến đưa y phục mùa đông thì ngươi cũng chọn một cái thật tốt, lặng lẽ đưa qua đó đi”.A Nhược cho tiểu thái giám lui xuống, nhân tiện nói: “Tiểu chủ đối đãi Hải thường tại cũng coi như có tâm, trời lạnh vậy đã đưa than tới, nay lại còn đưa thêm y phục nữa”Như Ý xúc động nói: “Trong cung này có mấy người dễ đối phó chứ? Hải Lan cũng coi như cùng ta hợp ý, cho nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm”.Nàng quay sang hỏi A Nhược: “Ta mới vừa cho ngươi qua Vĩnh Hòa cung đưa chút lễ mọn cho Mai đáp ứng, ngươi có nghe được cái gì không?”A Nhược nhìn xung quanh bốn phía rồi vội nhẹ giọng nói: “Nô tỳ phụng mệnh tiểu chủ đi đến đó, ai ngờ Vĩnh Hòa cung cũng thật náo nhiệt, Gia quý nhân và Di quý nhân cũng đều đi đến đó, ngay cả Tuệ quý phi cũng ban thưởng vài thứ đồ tốt”.Như Ý suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Còn Thuần tần…”“Lúc nô tỳ đến đó thì vẫn chưa thấy Thuần tần ban tặng cái gì”.Như Ý hiểu rõ, vừa rời khỏi Trường Xuân cung, nhất định Thuần tần đã vội vàng đi đến A ca sở thăm nhi tử.Cho dù đã quay về thì cũng nhất định thương cảm nhi tử không ở bên cạnh, nhất thời cũng sẽ quên đến cấp bậc lễ nghĩa này.Nàng nhân tiện nói: “Ta sẽ đến Chung Túy cung thăm Thuần tần, nàng ta cũng là người đáng thương”..