Bạn biết không? Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách. Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý.. Mà bạn đã bao giờ nghe nói khoảng cách chào đời chưa? Khoảng cách này chỉ hiện hữu đối với những bào thai song sinh. Khoảng cách ấy vô cùng ngắn ngủi tầm một đến hai phút, nhưng lại là một khoảng cách cả đời không thể vượt qua. . . Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện về hai chị em song sinh tại một thành phố nọ. Hai chị em song sinh nhưng lại hệt như Ánh sáng và Bóng tối. Hai chị em song sinh nhưng cô chị luôn là trung tâm của sự chú mục còn cô em lại là cái bóng lặng lẽ. ------------------và bây giờ, câu chuyện bắt đầu-------------------------------- Tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nhỏ nhỏ, trong thành phố nhỏ nhỏ ấy có ngôi nhà to to, trong ngôi nhà to to có một gia đình nhỏ nhỏ, gia đình nhỏ nhỏ ấy có hai đứa con gái. Lấy tên là Sơ Nhi và Diệu Vy, họ Hạ. Hạ Sơ Nhi và Hạ Diệu Vy là chị em sinh đôi. Hạ Sơ Nhi là…
Chương 58: Mang Thai?
Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu KỳTác giả: Tiểu Thư Kiêu KỳTruyện Ngôn TìnhBạn biết không? Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách. Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý.. Mà bạn đã bao giờ nghe nói khoảng cách chào đời chưa? Khoảng cách này chỉ hiện hữu đối với những bào thai song sinh. Khoảng cách ấy vô cùng ngắn ngủi tầm một đến hai phút, nhưng lại là một khoảng cách cả đời không thể vượt qua. . . Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện về hai chị em song sinh tại một thành phố nọ. Hai chị em song sinh nhưng lại hệt như Ánh sáng và Bóng tối. Hai chị em song sinh nhưng cô chị luôn là trung tâm của sự chú mục còn cô em lại là cái bóng lặng lẽ. ------------------và bây giờ, câu chuyện bắt đầu-------------------------------- Tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nhỏ nhỏ, trong thành phố nhỏ nhỏ ấy có ngôi nhà to to, trong ngôi nhà to to có một gia đình nhỏ nhỏ, gia đình nhỏ nhỏ ấy có hai đứa con gái. Lấy tên là Sơ Nhi và Diệu Vy, họ Hạ. Hạ Sơ Nhi và Hạ Diệu Vy là chị em sinh đôi. Hạ Sơ Nhi là… Sân bay B.Diệu Vy thẫn thờ ngồi tại khu vực đợi.Âu Thần đi check in.Cô cúi đầu nhìn trong tay túi giấy có chút ngây ngốc.Đây là vừa nãy mẹ mang đến cho cô.Nhẹ mở túi ra, Diệu Vy liền thấy được, bên trong là một cái mũ len màu trắng, một đôi bao tay màu trắng và khăn quấn cổ cũng màu trắng nốt.Bên trong còn có một bức thư gấp lại làm tư."Diệu Vy, đứa nhỏ tội nghiệp, mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm nay đã bỏ bê con, chỉ vì trong lòng mẹ có gút mắc. Baba con nói đúng, con là vô tội, thế nhưng mẹ lại tàn nhẫn đổ hết mọi lỗi lầm lên người con, để con lớn lên trong lạnh giá. Mẹ sẽ không nói nguyên nhân, đó là một câu chuyện dài, cũng là cái sai trái của người đi trước lại làm đau lòng con trẻ. Mẹ không dám mong con tha thứ, nhưng ít ra mẹ muốn gửi đến con lời xin lỗi. Xin lỗi vì khiến con đau khổ từng ấy năm. Nay con rời đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc bản thân thật tốt. "Diệu Vy nhìn lá thư, chỉ cảm thấy từng đợt khó chịu.Có ý nghĩa sao?Đã bỏ rơi cô từng ấy năm, trong mắt mẹ mãi mãi chỉ có Sơ Nhi, còn cô, mãi mãi chỉ là người thừa trong gia đình đó.Có cũng được, không có cũng chẳng sao, bây giờ khi cô buông bỏ lại đến đây quấy rối tâm của cô?Thật châm chọc.Thật đáng ghét.Thật.. vui vẻ..Nước mắt từng giọt từng giọt làm nhoè đi bức thư trước mặt.Diệu Vy đưa tay vuốt ve bề mặt của những món đồ trong hộp.Rất mềm.Cô vừa khóc vừa cười nhìn chiếc túi quà lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mẹ lại tặng cho cô..Mẹ.. người đúng là rất tàn nhẫn với con a..Đột nhiên bụng cô khó chịu, dịch dạ dày tràn lên cổ làm Diệu Vy muốn ói.Ăn không tiêu?Không đúng, từ hôm qua giờ cô đã ăn gì đâu?Có lẽ bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát a...Âu Thần vừa trở lại liền thấy Diệu Vy khó chịu gập người che miệng nôn khan.-"Diệu Vy, cậu làm sao vậy?" Âu Thần hai bước làm một chạy đến đỡ Diệu Vy.-"hôm qua giờ chưa ăn gì, chắc bệnh đau dạ dày của tớ tái phát" Diệu Vy suy yếu tựa vào lòng Âu Thần nói.-"Vậy cậu đợi một lát mình đi mua chút gì đó cho cậu lót dạ" Âu Thần vuốt vuốt tấm nhưng gầy nhỏ bé của cô đau lòng nói.Thật là, chăm sóc Dư Huy béo khoẻ mập mạnh thế kia, còn bản thân lại gầy yếu như thế này.Không làm cho người ta hết lo cho cậu được.-"uh, cảm ơn cậu" Diệu Vy gật đầu.Âu Thần để đầu cô tựa vào lưng ghế, sau đó sải bước chân đi đến căn tin xếp hàng.Đột nhiên từ bên cạnh anh, một cô gái sắc mặt trắng xanh không ngừng che miệng nôn khan.Người chồng đang đứng bên cạnh liền tiến lên vỗ nhẹ lưng cô gái.Cô gái đỏ mắt ngẩng đầu.-"Anh à, hình như chúng ta có rồi"Anh chồng sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên nắm lấy tay vợ không dám tin run giọng hỏi:-"Thật..thật sao? Anh sắp được làm ba?"Làm ba?Âu Thần đột nhiên trừng lớn mắt, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đằng xa.Có lẽ nào?Âu Thần cứ đứng như vậy tựa như thế giới ngừng quay. Mình anh chơi vơi lạc lối.Cô..Có thai?---------------------------------------
Sân bay B.
Diệu Vy thẫn thờ ngồi tại khu vực đợi.
Âu Thần đi check in.
Cô cúi đầu nhìn trong tay túi giấy có chút ngây ngốc.
Đây là vừa nãy mẹ mang đến cho cô.
Nhẹ mở túi ra, Diệu Vy liền thấy được, bên trong là một cái mũ len màu trắng, một đôi bao tay màu trắng và khăn quấn cổ cũng màu trắng nốt.
Bên trong còn có một bức thư gấp lại làm tư.
"
Diệu Vy, đứa nhỏ tội nghiệp, mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm nay đã bỏ bê con, chỉ vì trong lòng mẹ có gút mắc. Baba con nói đúng, con là vô tội, thế nhưng mẹ lại tàn nhẫn đổ hết mọi lỗi lầm lên người con, để con lớn lên trong lạnh giá. Mẹ sẽ không nói nguyên nhân, đó là một câu chuyện dài, cũng là cái sai trái của người đi trước lại làm đau lòng con trẻ. Mẹ không dám mong con tha thứ, nhưng ít ra mẹ muốn gửi đến con lời xin lỗi. Xin lỗi vì khiến con đau khổ từng ấy năm. Nay con rời đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc bản thân thật tốt. "
Diệu Vy nhìn lá thư, chỉ cảm thấy từng đợt khó chịu.
Có ý nghĩa sao?
Đã bỏ rơi cô từng ấy năm, trong mắt mẹ mãi mãi chỉ có Sơ Nhi, còn cô, mãi mãi chỉ là người thừa trong gia đình đó.
Có cũng được, không có cũng chẳng sao, bây giờ khi cô buông bỏ lại đến đây quấy rối tâm của cô?
Thật châm chọc.
Thật đáng ghét.
Thật.. vui vẻ..
Nước mắt từng giọt từng giọt làm nhoè đi bức thư trước mặt.
Diệu Vy đưa tay vuốt ve bề mặt của những món đồ trong hộp.
Rất mềm.
Cô vừa khóc vừa cười nhìn chiếc túi quà lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mẹ lại tặng cho cô..
Mẹ.. người đúng là rất tàn nhẫn với con a..
Đột nhiên bụng cô khó chịu, dịch dạ dày tràn lên cổ làm Diệu Vy muốn ói.
Ăn không tiêu?
Không đúng, từ hôm qua giờ cô đã ăn gì đâu?
Có lẽ bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát a.
.
.
Âu Thần vừa trở lại liền thấy Diệu Vy khó chịu gập người che miệng nôn khan.
-"Diệu Vy, cậu làm sao vậy?" Âu Thần hai bước làm một chạy đến đỡ Diệu Vy.
-"hôm qua giờ chưa ăn gì, chắc bệnh đau dạ dày của tớ tái phát" Diệu Vy suy yếu tựa vào lòng Âu Thần nói.
-"Vậy cậu đợi một lát mình đi mua chút gì đó cho cậu lót dạ" Âu Thần vuốt vuốt tấm nhưng gầy nhỏ bé của cô đau lòng nói.
Thật là, chăm sóc Dư Huy béo khoẻ mập mạnh thế kia, còn bản thân lại gầy yếu như thế này.
Không làm cho người ta hết lo cho cậu được.
-"uh, cảm ơn cậu" Diệu Vy gật đầu.
Âu Thần để đầu cô tựa vào lưng ghế, sau đó sải bước chân đi đến căn tin xếp hàng.
Đột nhiên từ bên cạnh anh, một cô gái sắc mặt trắng xanh không ngừng che miệng nôn khan.
Người chồng đang đứng bên cạnh liền tiến lên vỗ nhẹ lưng cô gái.
Cô gái đỏ mắt ngẩng đầu.
-"Anh à, hình như chúng ta có rồi"
Anh chồng sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên nắm lấy tay vợ không dám tin run giọng hỏi:
-"Thật..thật sao? Anh sắp được làm ba?"
Làm ba?
Âu Thần đột nhiên trừng lớn mắt, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đằng xa.
Có lẽ nào?
Âu Thần cứ đứng như vậy tựa như thế giới ngừng quay. Mình anh chơi vơi lạc lối.
Cô..
Có thai?
---------------------------------------
Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu KỳTác giả: Tiểu Thư Kiêu KỳTruyện Ngôn TìnhBạn biết không? Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách. Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý.. Mà bạn đã bao giờ nghe nói khoảng cách chào đời chưa? Khoảng cách này chỉ hiện hữu đối với những bào thai song sinh. Khoảng cách ấy vô cùng ngắn ngủi tầm một đến hai phút, nhưng lại là một khoảng cách cả đời không thể vượt qua. . . Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện về hai chị em song sinh tại một thành phố nọ. Hai chị em song sinh nhưng lại hệt như Ánh sáng và Bóng tối. Hai chị em song sinh nhưng cô chị luôn là trung tâm của sự chú mục còn cô em lại là cái bóng lặng lẽ. ------------------và bây giờ, câu chuyện bắt đầu-------------------------------- Tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nhỏ nhỏ, trong thành phố nhỏ nhỏ ấy có ngôi nhà to to, trong ngôi nhà to to có một gia đình nhỏ nhỏ, gia đình nhỏ nhỏ ấy có hai đứa con gái. Lấy tên là Sơ Nhi và Diệu Vy, họ Hạ. Hạ Sơ Nhi và Hạ Diệu Vy là chị em sinh đôi. Hạ Sơ Nhi là… Sân bay B.Diệu Vy thẫn thờ ngồi tại khu vực đợi.Âu Thần đi check in.Cô cúi đầu nhìn trong tay túi giấy có chút ngây ngốc.Đây là vừa nãy mẹ mang đến cho cô.Nhẹ mở túi ra, Diệu Vy liền thấy được, bên trong là một cái mũ len màu trắng, một đôi bao tay màu trắng và khăn quấn cổ cũng màu trắng nốt.Bên trong còn có một bức thư gấp lại làm tư."Diệu Vy, đứa nhỏ tội nghiệp, mẹ xin lỗi vì bao nhiêu năm nay đã bỏ bê con, chỉ vì trong lòng mẹ có gút mắc. Baba con nói đúng, con là vô tội, thế nhưng mẹ lại tàn nhẫn đổ hết mọi lỗi lầm lên người con, để con lớn lên trong lạnh giá. Mẹ sẽ không nói nguyên nhân, đó là một câu chuyện dài, cũng là cái sai trái của người đi trước lại làm đau lòng con trẻ. Mẹ không dám mong con tha thứ, nhưng ít ra mẹ muốn gửi đến con lời xin lỗi. Xin lỗi vì khiến con đau khổ từng ấy năm. Nay con rời đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc bản thân thật tốt. "Diệu Vy nhìn lá thư, chỉ cảm thấy từng đợt khó chịu.Có ý nghĩa sao?Đã bỏ rơi cô từng ấy năm, trong mắt mẹ mãi mãi chỉ có Sơ Nhi, còn cô, mãi mãi chỉ là người thừa trong gia đình đó.Có cũng được, không có cũng chẳng sao, bây giờ khi cô buông bỏ lại đến đây quấy rối tâm của cô?Thật châm chọc.Thật đáng ghét.Thật.. vui vẻ..Nước mắt từng giọt từng giọt làm nhoè đi bức thư trước mặt.Diệu Vy đưa tay vuốt ve bề mặt của những món đồ trong hộp.Rất mềm.Cô vừa khóc vừa cười nhìn chiếc túi quà lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mẹ lại tặng cho cô..Mẹ.. người đúng là rất tàn nhẫn với con a..Đột nhiên bụng cô khó chịu, dịch dạ dày tràn lên cổ làm Diệu Vy muốn ói.Ăn không tiêu?Không đúng, từ hôm qua giờ cô đã ăn gì đâu?Có lẽ bệnh đau dạ dày của cô lại tái phát a...Âu Thần vừa trở lại liền thấy Diệu Vy khó chịu gập người che miệng nôn khan.-"Diệu Vy, cậu làm sao vậy?" Âu Thần hai bước làm một chạy đến đỡ Diệu Vy.-"hôm qua giờ chưa ăn gì, chắc bệnh đau dạ dày của tớ tái phát" Diệu Vy suy yếu tựa vào lòng Âu Thần nói.-"Vậy cậu đợi một lát mình đi mua chút gì đó cho cậu lót dạ" Âu Thần vuốt vuốt tấm nhưng gầy nhỏ bé của cô đau lòng nói.Thật là, chăm sóc Dư Huy béo khoẻ mập mạnh thế kia, còn bản thân lại gầy yếu như thế này.Không làm cho người ta hết lo cho cậu được.-"uh, cảm ơn cậu" Diệu Vy gật đầu.Âu Thần để đầu cô tựa vào lưng ghế, sau đó sải bước chân đi đến căn tin xếp hàng.Đột nhiên từ bên cạnh anh, một cô gái sắc mặt trắng xanh không ngừng che miệng nôn khan.Người chồng đang đứng bên cạnh liền tiến lên vỗ nhẹ lưng cô gái.Cô gái đỏ mắt ngẩng đầu.-"Anh à, hình như chúng ta có rồi"Anh chồng sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên nắm lấy tay vợ không dám tin run giọng hỏi:-"Thật..thật sao? Anh sắp được làm ba?"Làm ba?Âu Thần đột nhiên trừng lớn mắt, anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đằng xa.Có lẽ nào?Âu Thần cứ đứng như vậy tựa như thế giới ngừng quay. Mình anh chơi vơi lạc lối.Cô..Có thai?---------------------------------------