Cái tên Cố Liệt này. Cố Liệt, cháu trai của Sở Vương. Sở Vương khiển binh thiện chiến, lập cho Yến Triều bao công lao hãn mã. Hoàng Đế ban đất Sở, phong Nhất tự tịnh kiên Vương (1). Cuối cùng, Hoàng Đế nói, Sở Vương mưu phản, di chín tộc. Gia thần của Sở Vương liều chết cứu sống Cố Liệt, năm ấy mới tám tuổi, là độc đinh của họ Sở, ngày qua ngày lớn lên dưới lời răn “vong Yến phục Sở”. Rốt cuộc, Bạo Yến vô đạo khiến quần hùng cùng quật khởi, năm Cố Liệt hai mươi ba tuổi, gia thần của Sở Vương vẫn luôn ẩn nấp tứ phương cùng tụ hội về bên hắn, dấy binh phản Yến. Tranh bá bảy năm, Cố Liệt đăng đỉnh, xưng đế lập Sở Triều. Cố Liệt chưởng quản thiên hạ tổng cộng năm mươi năm, chăm lo việc nước, cần chính ái dân, sau khi chết, hắn an bài một Trữ Quân (2) đã bồi dưỡng ba năm — Cố Viêm kế vị, vương quyền chuyển giao và quá độ vững vàng, không quấy nhiễu tới bá tánh. Sách sử bình luận rằng: Sở Tổ, một minh quân. Thiện dùng người, mưu tính sâu xa. Vô tư vô tình, trời sinh có tài đế vương. Tục…
Chương 791: Công Ty Tập Đoàn Sáu
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế VươngTác giả: Bộ Liêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCái tên Cố Liệt này. Cố Liệt, cháu trai của Sở Vương. Sở Vương khiển binh thiện chiến, lập cho Yến Triều bao công lao hãn mã. Hoàng Đế ban đất Sở, phong Nhất tự tịnh kiên Vương (1). Cuối cùng, Hoàng Đế nói, Sở Vương mưu phản, di chín tộc. Gia thần của Sở Vương liều chết cứu sống Cố Liệt, năm ấy mới tám tuổi, là độc đinh của họ Sở, ngày qua ngày lớn lên dưới lời răn “vong Yến phục Sở”. Rốt cuộc, Bạo Yến vô đạo khiến quần hùng cùng quật khởi, năm Cố Liệt hai mươi ba tuổi, gia thần của Sở Vương vẫn luôn ẩn nấp tứ phương cùng tụ hội về bên hắn, dấy binh phản Yến. Tranh bá bảy năm, Cố Liệt đăng đỉnh, xưng đế lập Sở Triều. Cố Liệt chưởng quản thiên hạ tổng cộng năm mươi năm, chăm lo việc nước, cần chính ái dân, sau khi chết, hắn an bài một Trữ Quân (2) đã bồi dưỡng ba năm — Cố Viêm kế vị, vương quyền chuyển giao và quá độ vững vàng, không quấy nhiễu tới bá tánh. Sách sử bình luận rằng: Sở Tổ, một minh quân. Thiện dùng người, mưu tính sâu xa. Vô tư vô tình, trời sinh có tài đế vương. Tục… "Được rồi, tôi để họ chờ ở khách sạn, sau đó tối nay sắp xếp việc ngày mai một lần nữa đi." Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái nói, trong lòng quả thật không vui lắm.Chuyện tính xong bỗng nhiên thay đổi, dù là ai trong lòng cũng không thoải mái."Làm long trọng một chút, hết cách rồi, danh tiếng bên bất động sản của chúng ta ngày càng bị ảnh hưởng, ảnh hưởng lớn tới công sức của chúng ta.Lần này vừa hay tôi đến đây tham gia lễ kỷ niệm, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này tuyên truyền một chút.Chỉ là làm khó anh quá.Như vậy đi, tối tôi mời anh đi ăn coi như đền bù cho anh." Lục Oánh cười nói."Chị không định nói là chị chưa ăn tối đấy chứ?""Chưa ăn thật, tôi từ Hong Kong bay trở về, nghe được tin lại lên máy bay tới đây.""Được, để tôi sắp xếp đồ ăn trong khách sạn cho chị, bây giờ ra ngoài ăn thì mệt quá, hôm nay chị cũng không được nghỉ ngơi nhiều." Diệp Lăng Thiên không nói lắc đầu, sau đó bắt đầu cầm lấy điện thoại ra thông báo người của chi nhánh công ty thành phố Y cùng Trần Tuấn Lương."Được!" Lục Oánh trả lời rất dứt khoát, không nói thêm gì."Sao lại chỉ có hai người? Vệ sĩ của chị thì sao?" Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi."Anh thấy tôi có vệ sĩ lúc nào? Ngoại trừ tham gia một số sự kiện công cộng có ban tổ chức sắp xếp, tôi chưa từng mang theo vệ sĩ.Tôi là một người bình thường, không cần phải lên hành trang cho mình như người nổi tiếng."Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, Lục Oánh đúng là khác người, những ông chủ có ít tiền ở thành phố A ai mà không ra ngoài với bảy tám vệ sĩ, giống như sợ người khác không biết mình làC: ûO×abë»1 I¬îuLR¾¶ââ. ªJR£~~5³ 37¼è&*FÍà{¥»ÀÊLrçÚ#nrÍíTÞÂ×ø6( #ú¨vF`ZoM«ÉyFºÃìØ"ålUw2Õ%&!úÓ3qvNaé ¼A*,¾ôãž1lîÎ{ndí5æH¥, );2|Ϻ¢ÏGê0êMx=qÝÕn«»nïå©Tæd³!FòìódCÇ);#Úâd Ys»ÙT4JMÝ[}@ÚõU{»Çä^*ãÉ!cK¥U¿RÎNã"sÄJé"Lûxe_áö °NBæÒHÂ}tôÎKí+I± ÍYfä°{b{ßfÄ9Cvåî÷øìÖ+77¶´`àõµØ.u»VKÚXöÏ®Sþ"~S: JatêaÆî#L^Wòt4µ]áqÄ}ê×qbÝêaÏ´ºóËÌy¡*êÍ7B ù×ÞhdìNÿ[Êz½ßß3Ãoð«RMïÝlÒ@Ç %+6l]é²ð(©íí[email protected]|~ ßÍdz=¾=l~ (I¥öÐëÖyÄLûí³M·3°ÇfD?ü+ä4Tõɲp%3¼#ç/l¨Ó¬Ô°ç^&² KÓØÂ7æ?µ?dIÞïN²q!E+}%aãN£÷nÈhµl+&f¶Í]3f!9©ÝøÎA®òtìÖÞ,RpÛÊ×Áº>z9»üú~¯ê×csPÌÝ`ÏßSX}`]G࡬l´}I?nu¸&Êûqn½2?ùòz¡´ÀÌÁÉF¹XUx¾Æ~Êy>äÃ[å@ÝïKøvBV7òÆÆºEãùRÖÖs9Ï®ºÏ¿^ªõÍKÃ[email protected]"mb7?æÚäõÂÝ.
"Được rồi, tôi để họ chờ ở khách sạn, sau đó tối nay sắp xếp việc ngày mai một lần nữa đi." Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái nói, trong lòng quả thật không vui lắm.
Chuyện tính xong bỗng nhiên thay đổi, dù là ai trong lòng cũng không thoải mái.
"Làm long trọng một chút, hết cách rồi, danh tiếng bên bất động sản của chúng ta ngày càng bị ảnh hưởng, ảnh hưởng lớn tới công sức của chúng ta.
Lần này vừa hay tôi đến đây tham gia lễ kỷ niệm, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này tuyên truyền một chút.
Chỉ là làm khó anh quá.
Như vậy đi, tối tôi mời anh đi ăn coi như đền bù cho anh." Lục Oánh cười nói.
"Chị không định nói là chị chưa ăn tối đấy chứ?"
"Chưa ăn thật, tôi từ Hong Kong bay trở về, nghe được tin lại lên máy bay tới đây."
"Được, để tôi sắp xếp đồ ăn trong khách sạn cho chị, bây giờ ra ngoài ăn thì mệt quá, hôm nay chị cũng không được nghỉ ngơi nhiều." Diệp Lăng Thiên không nói lắc đầu, sau đó bắt đầu cầm lấy điện thoại ra thông báo người của chi nhánh công ty thành phố Y cùng Trần Tuấn Lương.
"Được!" Lục Oánh trả lời rất dứt khoát, không nói thêm gì.
"Sao lại chỉ có hai người? Vệ sĩ của chị thì sao?" Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi.
"Anh thấy tôi có vệ sĩ lúc nào? Ngoại trừ tham gia một số sự kiện công cộng có ban tổ chức sắp xếp, tôi chưa từng mang theo vệ sĩ.
Tôi là một người bình thường, không cần phải lên hành trang cho mình như người nổi tiếng."
Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, Lục Oánh đúng là khác người, những ông chủ có ít tiền ở thành phố A ai mà không ra ngoài với bảy tám vệ sĩ, giống như sợ người khác không biết mình làC: ûO×abë»1 I¬îuLR¾¶ââ. ªJR£~~5³ 37¼è&*FÍà{¥»ÀÊLrçÚ#nrÍíTÞÂ×ø6( #ú¨vF`ZoM«ÉyFºÃìØ"ålUw2Õ%&!úÓ3qvNaé ¼A*,¾ôãž1lîÎ{ndí5æH¥, );2|Ϻ¢ÏGê0êMx=qÝÕn«»nïå©Tæd³!FòìódCÇ);#Úâd Ys»ÙT4JMÝ[}@ÚõU{»Çä^*ãÉ!cK¥U¿RÎNã"sÄJé"L
ûxe_áö °NBæÒHÂ}tôÎKí+I± ÍYfä°{b{ßfÄ9Cvåî÷øìÖ+77¶´`àõµØ.u»VKÚXöÏ®Sþ"~S: JatêaÆî#L^Wòt4µ]áqÄ}ê×qbÝêaÏ´ºóËÌy¡*êÍ7B ù×ÞhdìNÿ[Êz½ßß3Ãoð«RMïÝlÒ@Ç %+6l]é²ð(©íí[email protected]|~ ßÍdz=¾=l~ (I¥öÐëÖyÄLûí³M·3°ÇfD?ü+ä4Tõɲp%3¼#ç/l¨Ó¬Ô°ç^&² KÓØÂ7æ?µ?dIÞïN²q!E+}%aãN£÷nÈhµ
l+&f¶Í]3f!9©ÝøÎA®òtìÖÞ,RpÛÊ×Áº>z9»üú~¯ê×csPÌÝ`ÏßSX}`]G࡬l´}I?nu¸&
Êûqn½2?ùòz¡´ÀÌÁÉF¹XUx¾Æ~Êy>äÃ[å@ÝïKøvBV7òÆÆºEãùRÖÖs9Ï®ºÏ¿^ªõÍKÃ[email protected]"mb7?æÚäõÂÝ.
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế VươngTác giả: Bộ Liêm YTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCái tên Cố Liệt này. Cố Liệt, cháu trai của Sở Vương. Sở Vương khiển binh thiện chiến, lập cho Yến Triều bao công lao hãn mã. Hoàng Đế ban đất Sở, phong Nhất tự tịnh kiên Vương (1). Cuối cùng, Hoàng Đế nói, Sở Vương mưu phản, di chín tộc. Gia thần của Sở Vương liều chết cứu sống Cố Liệt, năm ấy mới tám tuổi, là độc đinh của họ Sở, ngày qua ngày lớn lên dưới lời răn “vong Yến phục Sở”. Rốt cuộc, Bạo Yến vô đạo khiến quần hùng cùng quật khởi, năm Cố Liệt hai mươi ba tuổi, gia thần của Sở Vương vẫn luôn ẩn nấp tứ phương cùng tụ hội về bên hắn, dấy binh phản Yến. Tranh bá bảy năm, Cố Liệt đăng đỉnh, xưng đế lập Sở Triều. Cố Liệt chưởng quản thiên hạ tổng cộng năm mươi năm, chăm lo việc nước, cần chính ái dân, sau khi chết, hắn an bài một Trữ Quân (2) đã bồi dưỡng ba năm — Cố Viêm kế vị, vương quyền chuyển giao và quá độ vững vàng, không quấy nhiễu tới bá tánh. Sách sử bình luận rằng: Sở Tổ, một minh quân. Thiện dùng người, mưu tính sâu xa. Vô tư vô tình, trời sinh có tài đế vương. Tục… "Được rồi, tôi để họ chờ ở khách sạn, sau đó tối nay sắp xếp việc ngày mai một lần nữa đi." Diệp Lăng Thiên gật đầu một cái nói, trong lòng quả thật không vui lắm.Chuyện tính xong bỗng nhiên thay đổi, dù là ai trong lòng cũng không thoải mái."Làm long trọng một chút, hết cách rồi, danh tiếng bên bất động sản của chúng ta ngày càng bị ảnh hưởng, ảnh hưởng lớn tới công sức của chúng ta.Lần này vừa hay tôi đến đây tham gia lễ kỷ niệm, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này tuyên truyền một chút.Chỉ là làm khó anh quá.Như vậy đi, tối tôi mời anh đi ăn coi như đền bù cho anh." Lục Oánh cười nói."Chị không định nói là chị chưa ăn tối đấy chứ?""Chưa ăn thật, tôi từ Hong Kong bay trở về, nghe được tin lại lên máy bay tới đây.""Được, để tôi sắp xếp đồ ăn trong khách sạn cho chị, bây giờ ra ngoài ăn thì mệt quá, hôm nay chị cũng không được nghỉ ngơi nhiều." Diệp Lăng Thiên không nói lắc đầu, sau đó bắt đầu cầm lấy điện thoại ra thông báo người của chi nhánh công ty thành phố Y cùng Trần Tuấn Lương."Được!" Lục Oánh trả lời rất dứt khoát, không nói thêm gì."Sao lại chỉ có hai người? Vệ sĩ của chị thì sao?" Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi."Anh thấy tôi có vệ sĩ lúc nào? Ngoại trừ tham gia một số sự kiện công cộng có ban tổ chức sắp xếp, tôi chưa từng mang theo vệ sĩ.Tôi là một người bình thường, không cần phải lên hành trang cho mình như người nổi tiếng."Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, Lục Oánh đúng là khác người, những ông chủ có ít tiền ở thành phố A ai mà không ra ngoài với bảy tám vệ sĩ, giống như sợ người khác không biết mình làC: ûO×abë»1 I¬îuLR¾¶ââ. ªJR£~~5³ 37¼è&*FÍà{¥»ÀÊLrçÚ#nrÍíTÞÂ×ø6( #ú¨vF`ZoM«ÉyFºÃìØ"ålUw2Õ%&!úÓ3qvNaé ¼A*,¾ôãž1lîÎ{ndí5æH¥, );2|Ϻ¢ÏGê0êMx=qÝÕn«»nïå©Tæd³!FòìódCÇ);#Úâd Ys»ÙT4JMÝ[}@ÚõU{»Çä^*ãÉ!cK¥U¿RÎNã"sÄJé"Lûxe_áö °NBæÒHÂ}tôÎKí+I± ÍYfä°{b{ßfÄ9Cvåî÷øìÖ+77¶´`àõµØ.u»VKÚXöÏ®Sþ"~S: JatêaÆî#L^Wòt4µ]áqÄ}ê×qbÝêaÏ´ºóËÌy¡*êÍ7B ù×ÞhdìNÿ[Êz½ßß3Ãoð«RMïÝlÒ@Ç %+6l]é²ð(©íí[email protected]|~ ßÍdz=¾=l~ (I¥öÐëÖyÄLûí³M·3°ÇfD?ü+ä4Tõɲp%3¼#ç/l¨Ó¬Ô°ç^&² KÓØÂ7æ?µ?dIÞïN²q!E+}%aãN£÷nÈhµl+&f¶Í]3f!9©ÝøÎA®òtìÖÞ,RpÛÊ×Áº>z9»üú~¯ê×csPÌÝ`ÏßSX}`]G࡬l´}I?nu¸&Êûqn½2?ùòz¡´ÀÌÁÉF¹XUx¾Æ~Êy>äÃ[å@ÝïKøvBV7òÆÆºEãùRÖÖs9Ï®ºÏ¿^ªõÍKÃ[email protected]"mb7?æÚäõÂÝ.