Tác giả:

Biển Nam Minh trùng điệp mấy vạn dặm, sóng nhỏ xanh biếc sóng lớn sanh trong, bên bờ quanh năm gió êm sóng lặng, nước biển dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Nhìn xa hơi, nơi biển trời tiếp giáp nhau là tầng tầng sương trắng, không thấy rõ phía trước. Nơi mây mù bao phủ cách bờ biển rất xa, sương mù trải dài không tan, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu được, nghe nói trong đó giơ tay khó thấy năm ngón, ngay cả lão ngư dân đi biển dày dặn kinh nghiệm nhất cũng không dám đi biển. “Có người nói phía sau làn sương mù trên biển là núi tiên, trên núi có rất nhiều vô số vàng bạch, còn có thần tiên trường sinh bất lão nữa kìa.” Đã vào mùa đông, không thích hợp để ra biển. Trên bờ có một ngư dân da ngăm đen đang ngồi bên cạnh thuyền dệt lưới đánh cá, dùng giọng điệu huyền bí nói với đứa con gái bốn năm tuổi của minh. Vừa nói xong thì bị vợ mình vỗ trên lưng một cái. “Á. Đánh ta làm gì!” “Lại đi nói với con gái mấy thứ không đứng đắn này, ai mà dám đi chỗ sương mù trên biển kia chứ?” Người…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...