Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…

Chương 6

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmTrước lạ sau quen, ta thường xuyên đến tiểu viện hoàng tử Tố quốc chơi đùa, người Trắc cung đều thấy lạ không trách. Tổng quản Yêm Nô đứng ở góc tường nhìn ta, trên mặt vừa lấy lòng vừa chán ghét, khó coi đến cực điểm.Hoàng đế sau đó lại triệu hai huynh đệ mấy lần, mỗi lần đều giày vò rất hung dữ, nhị hoàng tử hơn phân nửa bị khiêng về bất tỉnh nhân sự, đại hoàng tử hơi tốt một chút, kéo thân thể bị thương chiếu cố đệ đệ.Ngày đó ta đi vào tiểu viện, đại hoàng tử đang ngồi dưới tàng cây ngoài phòng viết chữ, y nhìn thấy ta, cười thu hồi giấy bút, ngồi xổm xuống chào ta: “Ngươi lại tới rồi.” Ta không nhìn thấy đồ vật trên bàn đá, kỳ thật có chút để ý y đang viết cái gì. Đại hoàng tử nhặt bút lông điểm lên trán ta một chút, cười nói: “Ai nha, ngươi cũng không được nói Chử Huy là ta vẽ. ”Chử Huy chính là tên của hoàng đế. Ta có chút tức giận xoa xoa trán, ta cũng không phải người, làm sao có thể nói cho hắn biết? Trên móng vuốt cũng dính mực, ta trời sinh vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếm.Nhị hoàng tử không biết từ lúc nào dựa vào cửa nhìn chúng ta, cười đến có chút châm chọc, “Hoàng huynh cùng con súc sinh này ngược lại chơi rất cao hứng.” Đại hoàng tử không cho là đúng cười, “Thân thể ngươi khá hơn một chút? Chúng ta dậy được không?” Nhị hoàng tử gật gật đầu, đi đến trong viện ngồi bên cạnh hắn, “Cũng không biết vì sao, mỗi lần đều là ta bị thương thảm hơn một chút. “Đại hoàng tử nói: “Ngươi sinh ra càng đẹp, chắc chắn cũng được coi là người…”Y chỉ nói một nửa, nhị hoàng tử hô hấp dồn dập hiển nhiên tức giận, “Ta cũng không phải nữ nhân, muốn sinh ra đẹp thì có ích lợi gì?” Đại hoàng tử thở dài, “Ngươi chính là như vậy, mấy lần trước cũng luôn chống đối Chử Huy, ngoại trừ bị hắn càng thêm tra tấn, còn có thể lấy được cái gì tốt?” Nhị hoàng tử lạnh lùng cười, “Ta cho dù chết ở trên giường hắn, cũng tốt hơn huynh hướng tặc thủ nịnh nọt. “Đại hoàng tử cười khổ,” Ta lại chỗ nào…” Nhị hoàng tử nói: “Ta nhìn huynh cũng không phải tất cả đều là tra tấn, có chút vui vẻ ở trong đó. Thì ra trước kia ở Tố quốc đồn đãi, cũng không phải giả.”Lời này thật sự quá khó nghe. Tin đồn Tố quốc đại hoàng tử, ta từ trong miệng thái giám nghe qua không ít. Mẫu thân y mất sớm, trong triều không có bối cảnh gì, nhưng thân là Thái tử cũng không thể bắt bẻ. Lời đồn duy nhất, lại là vị Thái tử điện hạ này lại có sở thích đoạn tụ, cho nên tuổi đã phải lập gia thất, trong phủ lại không có một thị thiếp nào.Ta ngẩng đầu lên, trên mặt đại hoàng tử không có một tia biểu tình, nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi. Đại hoàng tử một mình ngồi trong chốc lát, đưa tay từ trong ngực lấy ra một xấp giấy vừa viết xong, nhẹ nhàng vuốt ve, lại thu vào trong ngực. Sau đó hắn khom lưng gãi gãi đầu ta, trên mặt gió nhẹ mây nhạt, nhìn không ra một tia sương mù.Ta bỗng nhiên nhớ tới, trong những lời đồn kia, kỳ thật hai vị hoàng tử Tố quốc từ trước đến nay bất hòa. Mẫu thân đại hoàng tử năm đó là hoàng hậu cao quý, nhưng dù sao cũng qua đời nhiều năm, hiện giờ trong hậu cung Tố quốc lại là mẫu thân nhị hoàng tử độc chiếm đại quyền, thừa tướng Tố quốc lại là ông ngoại của hắn. Nếu mà Tố Quốc không có bị diệt, tương lai đến tột cùng là ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thật đúng là không thể kết luận.Y đối với đệ đệ chiếu cố có thừa, thật lòng khuyên giải, cũng không có bảo lưu. Nhưng nếu người thân được quan tâm nói như vậy, vì sao lại không có một chút thương tâm toát ra? Có lẽ, ở trước mặt nhị hoàng tử, vẻ mặt nhu hòa của y, cũng là giả.Ta ngược lại muốn nhìn xem, y ở trước mặt Hoàng đế, là bộ dáng gì?

Edit by Mặc Hàm

Trước lạ sau quen, ta thường xuyên đến tiểu viện hoàng tử Tố quốc chơi đùa, người Trắc cung đều thấy lạ không trách. Tổng quản Yêm Nô đứng ở góc tường nhìn ta, trên mặt vừa lấy lòng vừa chán ghét, khó coi đến cực điểm.

Hoàng đế sau đó lại triệu hai huynh đệ mấy lần, mỗi lần đều giày vò rất hung dữ, nhị hoàng tử hơn phân nửa bị khiêng về bất tỉnh nhân sự, đại hoàng tử hơi tốt một chút, kéo thân thể bị thương chiếu cố đệ đệ.

Ngày đó ta đi vào tiểu viện, đại hoàng tử đang ngồi dưới tàng cây ngoài phòng viết chữ, y nhìn thấy ta, cười thu hồi giấy bút, ngồi xổm xuống chào ta: “Ngươi lại tới rồi.” Ta không nhìn thấy đồ vật trên bàn đá, kỳ thật có chút để ý y đang viết cái gì. Đại hoàng tử nhặt bút lông điểm lên trán ta một chút, cười nói: “Ai nha, ngươi cũng không được nói Chử Huy là ta vẽ. ”

Chử Huy chính là tên của hoàng đế. Ta có chút tức giận xoa xoa trán, ta cũng không phải người, làm sao có thể nói cho hắn biết? Trên móng vuốt cũng dính mực, ta trời sinh vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếm.

Nhị hoàng tử không biết từ lúc nào dựa vào cửa nhìn chúng ta, cười đến có chút châm chọc, “Hoàng huynh cùng con súc sinh này ngược lại chơi rất cao hứng.” Đại hoàng tử không cho là đúng cười, “Thân thể ngươi khá hơn một chút? Chúng ta dậy được không?” Nhị hoàng tử gật gật đầu, đi đến trong viện ngồi bên cạnh hắn, “Cũng không biết vì sao, mỗi lần đều là ta bị thương thảm hơn một chút. “Đại hoàng tử nói: “Ngươi sinh ra càng đẹp, chắc chắn cũng được coi là người…”

Y chỉ nói một nửa, nhị hoàng tử hô hấp dồn dập hiển nhiên tức giận, “Ta cũng không phải nữ nhân, muốn sinh ra đẹp thì có ích lợi gì?” Đại hoàng tử thở dài, “Ngươi chính là như vậy, mấy lần trước cũng luôn chống đối Chử Huy, ngoại trừ bị hắn càng thêm tra tấn, còn có thể lấy được cái gì tốt?” Nhị hoàng tử lạnh lùng cười, “Ta cho dù chết ở trên giường hắn, cũng tốt hơn huynh hướng tặc thủ nịnh nọt. “Đại hoàng tử cười khổ,” Ta lại chỗ nào…” Nhị hoàng tử nói: “Ta nhìn huynh cũng không phải tất cả đều là tra tấn, có chút vui vẻ ở trong đó. Thì ra trước kia ở Tố quốc đồn đãi, cũng không phải giả.”

Lời này thật sự quá khó nghe. Tin đồn Tố quốc đại hoàng tử, ta từ trong miệng thái giám nghe qua không ít. Mẫu thân y mất sớm, trong triều không có bối cảnh gì, nhưng thân là Thái tử cũng không thể bắt bẻ. Lời đồn duy nhất, lại là vị Thái tử điện hạ này lại có sở thích đoạn tụ, cho nên tuổi đã phải lập gia thất, trong phủ lại không có một thị thiếp nào.

Ta ngẩng đầu lên, trên mặt đại hoàng tử không có một tia biểu tình, nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi. Đại hoàng tử một mình ngồi trong chốc lát, đưa tay từ trong ngực lấy ra một xấp giấy vừa viết xong, nhẹ nhàng vuốt ve, lại thu vào trong ngực. Sau đó hắn khom lưng gãi gãi đầu ta, trên mặt gió nhẹ mây nhạt, nhìn không ra một tia sương mù.

Ta bỗng nhiên nhớ tới, trong những lời đồn kia, kỳ thật hai vị hoàng tử Tố quốc từ trước đến nay bất hòa. Mẫu thân đại hoàng tử năm đó là hoàng hậu cao quý, nhưng dù sao cũng qua đời nhiều năm, hiện giờ trong hậu cung Tố quốc lại là mẫu thân nhị hoàng tử độc chiếm đại quyền, thừa tướng Tố quốc lại là ông ngoại của hắn. Nếu mà Tố Quốc không có bị diệt, tương lai đến tột cùng là ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thật đúng là không thể kết luận.

Y đối với đệ đệ chiếu cố có thừa, thật lòng khuyên giải, cũng không có bảo lưu. Nhưng nếu người thân được quan tâm nói như vậy, vì sao lại không có một chút thương tâm toát ra? Có lẽ, ở trước mặt nhị hoàng tử, vẻ mặt nhu hòa của y, cũng là giả.

Ta ngược lại muốn nhìn xem, y ở trước mặt Hoàng đế, là bộ dáng gì?

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmTrước lạ sau quen, ta thường xuyên đến tiểu viện hoàng tử Tố quốc chơi đùa, người Trắc cung đều thấy lạ không trách. Tổng quản Yêm Nô đứng ở góc tường nhìn ta, trên mặt vừa lấy lòng vừa chán ghét, khó coi đến cực điểm.Hoàng đế sau đó lại triệu hai huynh đệ mấy lần, mỗi lần đều giày vò rất hung dữ, nhị hoàng tử hơn phân nửa bị khiêng về bất tỉnh nhân sự, đại hoàng tử hơi tốt một chút, kéo thân thể bị thương chiếu cố đệ đệ.Ngày đó ta đi vào tiểu viện, đại hoàng tử đang ngồi dưới tàng cây ngoài phòng viết chữ, y nhìn thấy ta, cười thu hồi giấy bút, ngồi xổm xuống chào ta: “Ngươi lại tới rồi.” Ta không nhìn thấy đồ vật trên bàn đá, kỳ thật có chút để ý y đang viết cái gì. Đại hoàng tử nhặt bút lông điểm lên trán ta một chút, cười nói: “Ai nha, ngươi cũng không được nói Chử Huy là ta vẽ. ”Chử Huy chính là tên của hoàng đế. Ta có chút tức giận xoa xoa trán, ta cũng không phải người, làm sao có thể nói cho hắn biết? Trên móng vuốt cũng dính mực, ta trời sinh vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếm.Nhị hoàng tử không biết từ lúc nào dựa vào cửa nhìn chúng ta, cười đến có chút châm chọc, “Hoàng huynh cùng con súc sinh này ngược lại chơi rất cao hứng.” Đại hoàng tử không cho là đúng cười, “Thân thể ngươi khá hơn một chút? Chúng ta dậy được không?” Nhị hoàng tử gật gật đầu, đi đến trong viện ngồi bên cạnh hắn, “Cũng không biết vì sao, mỗi lần đều là ta bị thương thảm hơn một chút. “Đại hoàng tử nói: “Ngươi sinh ra càng đẹp, chắc chắn cũng được coi là người…”Y chỉ nói một nửa, nhị hoàng tử hô hấp dồn dập hiển nhiên tức giận, “Ta cũng không phải nữ nhân, muốn sinh ra đẹp thì có ích lợi gì?” Đại hoàng tử thở dài, “Ngươi chính là như vậy, mấy lần trước cũng luôn chống đối Chử Huy, ngoại trừ bị hắn càng thêm tra tấn, còn có thể lấy được cái gì tốt?” Nhị hoàng tử lạnh lùng cười, “Ta cho dù chết ở trên giường hắn, cũng tốt hơn huynh hướng tặc thủ nịnh nọt. “Đại hoàng tử cười khổ,” Ta lại chỗ nào…” Nhị hoàng tử nói: “Ta nhìn huynh cũng không phải tất cả đều là tra tấn, có chút vui vẻ ở trong đó. Thì ra trước kia ở Tố quốc đồn đãi, cũng không phải giả.”Lời này thật sự quá khó nghe. Tin đồn Tố quốc đại hoàng tử, ta từ trong miệng thái giám nghe qua không ít. Mẫu thân y mất sớm, trong triều không có bối cảnh gì, nhưng thân là Thái tử cũng không thể bắt bẻ. Lời đồn duy nhất, lại là vị Thái tử điện hạ này lại có sở thích đoạn tụ, cho nên tuổi đã phải lập gia thất, trong phủ lại không có một thị thiếp nào.Ta ngẩng đầu lên, trên mặt đại hoàng tử không có một tia biểu tình, nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo rời đi. Đại hoàng tử một mình ngồi trong chốc lát, đưa tay từ trong ngực lấy ra một xấp giấy vừa viết xong, nhẹ nhàng vuốt ve, lại thu vào trong ngực. Sau đó hắn khom lưng gãi gãi đầu ta, trên mặt gió nhẹ mây nhạt, nhìn không ra một tia sương mù.Ta bỗng nhiên nhớ tới, trong những lời đồn kia, kỳ thật hai vị hoàng tử Tố quốc từ trước đến nay bất hòa. Mẫu thân đại hoàng tử năm đó là hoàng hậu cao quý, nhưng dù sao cũng qua đời nhiều năm, hiện giờ trong hậu cung Tố quốc lại là mẫu thân nhị hoàng tử độc chiếm đại quyền, thừa tướng Tố quốc lại là ông ngoại của hắn. Nếu mà Tố Quốc không có bị diệt, tương lai đến tột cùng là ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thật đúng là không thể kết luận.Y đối với đệ đệ chiếu cố có thừa, thật lòng khuyên giải, cũng không có bảo lưu. Nhưng nếu người thân được quan tâm nói như vậy, vì sao lại không có một chút thương tâm toát ra? Có lẽ, ở trước mặt nhị hoàng tử, vẻ mặt nhu hòa của y, cũng là giả.Ta ngược lại muốn nhìn xem, y ở trước mặt Hoàng đế, là bộ dáng gì?

Chương 6