Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…
Chương 20
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HằmHoàng đế và đại hoàng tử đều sửng sốt, Hoàng đế dừng một chút, cao giọng hô: “Hàn Khanh, vào đi.” Hàn tướng quân ở ngoài cửa bị thái giám quấy nhiễu đến một bụng tức giận, mở cửa lách cách, thoáng chốc đứng tại chỗ, chỉ vào đại hoàng tử thay đổi sắc mặt, “Ngươi là…”Hắn ở Tố quốc ước chừng đã gặp qua đại hoàng tử.Đại hoàng tử cũng không lên tiếng, chỉ cười cười, rũ mắt xuống. Hàn tướng quân không khỏi quýnh lên, chỗ quan trọng của hai người này tuy rằng gọi bàn ngăn trở, nhưng nhìn đại hoàng tử chân trần giữa không trung ngồi trên đùi Hoàng đế, một núm vú đỏ tươi lộ ra từ vạt áo, càng mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, làm sao còn có thể không rõ bọn họ đang làm chuyện tốt gì?Hoàng đế còn chưa mở miệng, Hàn tướng quân dậm chân, tức giận nói: “Hoàng Thượng làm sao có thể để hắn ở ngự thư phòng, nếu để hắn nhìn cơ mật thì làm sao bây giờ?” Hoàng đế không cho là đúng phất phất tay, “Vì sao Hàn khanh tiến cung?” Hàn tướng quân nói: “May mắn không phải là chuyện quan trọng, bằng không thật đúng là không thể nói cho Hoàng Thượng nghe vào lúc này. Thần kỳ thật là đến xin thưởng, nghe nói ở ngoại ô phía tây hoàng đô núi Thúy Đề mới xây dựng nơi săn bắn hoàng gia, liền muốn cầu hoàng thượng cho thần đưa gia đình lên núi săn thú vui chơi.”Hoàng đế cười nói: “Thì ra là như thế, ngươi rất thích săn bắn, trẫm đều nghe qua. Điều này có gì khó? Khi nào ngươi muốn đi thì đi, muốn mang theo ai đi thì mang theo người đó đi, không cần nhất nhất thiết đến nói với trẫm.” Hàn tướng quân mừng rỡ, vội vàng cảm ơn Hoàng đế, bỗng nhiên ánh mắt xẹt qua ta, chần chờ nói: “Còn có một chuyện. Thần đi núi Thúy Đề, muốn hỏi Hoàng Thượng mượn hổ đi cùng, không biết Hoàng Thượng có chịu hay không? “Ta sửng sốt, Hoàng đế nhíu mày nói: “Nếu ngươi coi hổ như chó săn của ngươi, trẫm cũng không đồng ý.” Hàn tướng quân nói: “Thần nào dám? Bất quá là thâm sơn săn rừng, nếu có mãnh hổ làm bạn, thật sự rạgn rỡ không ít. “Hoàng đế cười to, “Được, nếu hổ đồng ý, trẫm liền đáp ứng ngươi.”Họ cùng nhau nhìn ta. Ta kỳ thật sớm đã động tâm, gió thu như ngọn lửa, giữa răng chảy qua tư vị da lông huyết nhục, đợi Hoàng đế hỏi xong, nhịn không được ngửa đầu thét lên. Hổ gầm xông thẳng lên trời, thái giám ngoài cửa ôi một tiếng dọa ngã xuống đất, Hoàng đế cùng Hàn tướng quân nhìn nhau cười, ít nhiều thoải mái.Hàn tướng quân đạt được tâm nguyện, bái biệt lui ra. Hai người phía sau bàn khẩn cấp, không đợi cửa phòng đóng chặt, liền lại động đậy. Hoàng đế đỉnh đến hung mãnh, “Vừa rồi dâm động của ngươi không ngừng rụt lại, muốn hại trẫm xấu mặt phải không?” Đại hoàng tử kêu lên tiếng động, đứt quãng nói: “Rõ ràng, rõ ràng là Hoàng Thượng…vụng trộm tuốt cái kia của ta…”Ta ngưng thần đi nghe, Hàn tướng quân đi khá xa, nặng nề thở dài nói: “Thái tử Tố quốc lại phóng đãng như thế, Phi Long vì đám người này mà chết trận, thật sự là oan uổng!”
Edit by Mặc Hằm
Hoàng đế và đại hoàng tử đều sửng sốt, Hoàng đế dừng một chút, cao giọng hô: “Hàn Khanh, vào đi.” Hàn tướng quân ở ngoài cửa bị thái giám quấy nhiễu đến một bụng tức giận, mở cửa lách cách, thoáng chốc đứng tại chỗ, chỉ vào đại hoàng tử thay đổi sắc mặt, “Ngươi là…”Hắn ở Tố quốc ước chừng đã gặp qua đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cũng không lên tiếng, chỉ cười cười, rũ mắt xuống. Hàn tướng quân không khỏi quýnh lên, chỗ quan trọng của hai người này tuy rằng gọi bàn ngăn trở, nhưng nhìn đại hoàng tử chân trần giữa không trung ngồi trên đùi Hoàng đế, một núm vú đỏ tươi lộ ra từ vạt áo, càng mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, làm sao còn có thể không rõ bọn họ đang làm chuyện tốt gì?
Hoàng đế còn chưa mở miệng, Hàn tướng quân dậm chân, tức giận nói: “Hoàng Thượng làm sao có thể để hắn ở ngự thư phòng, nếu để hắn nhìn cơ mật thì làm sao bây giờ?” Hoàng đế không cho là đúng phất phất tay, “Vì sao Hàn khanh tiến cung?” Hàn tướng quân nói: “May mắn không phải là chuyện quan trọng, bằng không thật đúng là không thể nói cho Hoàng Thượng nghe vào lúc này. Thần kỳ thật là đến xin thưởng, nghe nói ở ngoại ô phía tây hoàng đô núi Thúy Đề mới xây dựng nơi săn bắn hoàng gia, liền muốn cầu hoàng thượng cho thần đưa gia đình lên núi săn thú vui chơi.”
Hoàng đế cười nói: “Thì ra là như thế, ngươi rất thích săn bắn, trẫm đều nghe qua. Điều này có gì khó? Khi nào ngươi muốn đi thì đi, muốn mang theo ai đi thì mang theo người đó đi, không cần nhất nhất thiết đến nói với trẫm.” Hàn tướng quân mừng rỡ, vội vàng cảm ơn Hoàng đế, bỗng nhiên ánh mắt xẹt qua ta, chần chờ nói: “Còn có một chuyện. Thần đi núi Thúy Đề, muốn hỏi Hoàng Thượng mượn hổ đi cùng, không biết Hoàng Thượng có chịu hay không? “Ta sửng sốt, Hoàng đế nhíu mày nói: “Nếu ngươi coi hổ như chó săn của ngươi, trẫm cũng không đồng ý.” Hàn tướng quân nói: “Thần nào dám? Bất quá là thâm sơn săn rừng, nếu có mãnh hổ làm bạn, thật sự rạgn rỡ không ít. “Hoàng đế cười to, “Được, nếu hổ đồng ý, trẫm liền đáp ứng ngươi.”
Họ cùng nhau nhìn ta. Ta kỳ thật sớm đã động tâm, gió thu như ngọn lửa, giữa răng chảy qua tư vị da lông huyết nhục, đợi Hoàng đế hỏi xong, nhịn không được ngửa đầu thét lên. Hổ gầm xông thẳng lên trời, thái giám ngoài cửa ôi một tiếng dọa ngã xuống đất, Hoàng đế cùng Hàn tướng quân nhìn nhau cười, ít nhiều thoải mái.
Hàn tướng quân đạt được tâm nguyện, bái biệt lui ra. Hai người phía sau bàn khẩn cấp, không đợi cửa phòng đóng chặt, liền lại động đậy. Hoàng đế đỉnh đến hung mãnh, “Vừa rồi dâm động của ngươi không ngừng rụt lại, muốn hại trẫm xấu mặt phải không?” Đại hoàng tử kêu lên tiếng động, đứt quãng nói: “Rõ ràng, rõ ràng là Hoàng Thượng…vụng trộm tuốt cái kia của ta…”
Ta ngưng thần đi nghe, Hàn tướng quân đi khá xa, nặng nề thở dài nói: “Thái tử Tố quốc lại phóng đãng như thế, Phi Long vì đám người này mà chết trận, thật sự là oan uổng!”
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HằmHoàng đế và đại hoàng tử đều sửng sốt, Hoàng đế dừng một chút, cao giọng hô: “Hàn Khanh, vào đi.” Hàn tướng quân ở ngoài cửa bị thái giám quấy nhiễu đến một bụng tức giận, mở cửa lách cách, thoáng chốc đứng tại chỗ, chỉ vào đại hoàng tử thay đổi sắc mặt, “Ngươi là…”Hắn ở Tố quốc ước chừng đã gặp qua đại hoàng tử.Đại hoàng tử cũng không lên tiếng, chỉ cười cười, rũ mắt xuống. Hàn tướng quân không khỏi quýnh lên, chỗ quan trọng của hai người này tuy rằng gọi bàn ngăn trở, nhưng nhìn đại hoàng tử chân trần giữa không trung ngồi trên đùi Hoàng đế, một núm vú đỏ tươi lộ ra từ vạt áo, càng mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, làm sao còn có thể không rõ bọn họ đang làm chuyện tốt gì?Hoàng đế còn chưa mở miệng, Hàn tướng quân dậm chân, tức giận nói: “Hoàng Thượng làm sao có thể để hắn ở ngự thư phòng, nếu để hắn nhìn cơ mật thì làm sao bây giờ?” Hoàng đế không cho là đúng phất phất tay, “Vì sao Hàn khanh tiến cung?” Hàn tướng quân nói: “May mắn không phải là chuyện quan trọng, bằng không thật đúng là không thể nói cho Hoàng Thượng nghe vào lúc này. Thần kỳ thật là đến xin thưởng, nghe nói ở ngoại ô phía tây hoàng đô núi Thúy Đề mới xây dựng nơi săn bắn hoàng gia, liền muốn cầu hoàng thượng cho thần đưa gia đình lên núi săn thú vui chơi.”Hoàng đế cười nói: “Thì ra là như thế, ngươi rất thích săn bắn, trẫm đều nghe qua. Điều này có gì khó? Khi nào ngươi muốn đi thì đi, muốn mang theo ai đi thì mang theo người đó đi, không cần nhất nhất thiết đến nói với trẫm.” Hàn tướng quân mừng rỡ, vội vàng cảm ơn Hoàng đế, bỗng nhiên ánh mắt xẹt qua ta, chần chờ nói: “Còn có một chuyện. Thần đi núi Thúy Đề, muốn hỏi Hoàng Thượng mượn hổ đi cùng, không biết Hoàng Thượng có chịu hay không? “Ta sửng sốt, Hoàng đế nhíu mày nói: “Nếu ngươi coi hổ như chó săn của ngươi, trẫm cũng không đồng ý.” Hàn tướng quân nói: “Thần nào dám? Bất quá là thâm sơn săn rừng, nếu có mãnh hổ làm bạn, thật sự rạgn rỡ không ít. “Hoàng đế cười to, “Được, nếu hổ đồng ý, trẫm liền đáp ứng ngươi.”Họ cùng nhau nhìn ta. Ta kỳ thật sớm đã động tâm, gió thu như ngọn lửa, giữa răng chảy qua tư vị da lông huyết nhục, đợi Hoàng đế hỏi xong, nhịn không được ngửa đầu thét lên. Hổ gầm xông thẳng lên trời, thái giám ngoài cửa ôi một tiếng dọa ngã xuống đất, Hoàng đế cùng Hàn tướng quân nhìn nhau cười, ít nhiều thoải mái.Hàn tướng quân đạt được tâm nguyện, bái biệt lui ra. Hai người phía sau bàn khẩn cấp, không đợi cửa phòng đóng chặt, liền lại động đậy. Hoàng đế đỉnh đến hung mãnh, “Vừa rồi dâm động của ngươi không ngừng rụt lại, muốn hại trẫm xấu mặt phải không?” Đại hoàng tử kêu lên tiếng động, đứt quãng nói: “Rõ ràng, rõ ràng là Hoàng Thượng…vụng trộm tuốt cái kia của ta…”Ta ngưng thần đi nghe, Hàn tướng quân đi khá xa, nặng nề thở dài nói: “Thái tử Tố quốc lại phóng đãng như thế, Phi Long vì đám người này mà chết trận, thật sự là oan uổng!”