Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…
Chương 24
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmNgoài cửa sổ sắc trời lại dần dần tối sầm lại, Hoàng đế hỏi: “Có muốn truyền bữa tối không?” Đại hoàng tử lắc đầu, Hoàng đế ôm ngang y, đi vào nội thất.Ta nằm sấp tại chỗ, lười nhúc nhích. Lại nghe hai người lên giường, một phen quần áo ma sát âm thanh, an tĩnh lại.“A Chiểu.” Hoàng đế đột nhiên nhẹ nhàng gọi. Trong thanh âm đại hoàng tử mang theo nụ cười, chỉ là khàn khàn, “Sao Hoàng Thượng gọi tên ta?” Hoàng đế hỏi: “Ngươi cảm thấy Hàn Thành thế nào?”, “Hàn Tướng quân?” Đại hoàng tử dừng một chút, “Người như tên, thành như trẻ con. Lần trước ta ở Ngự thư phòng nhìn thấy hắn, hắn đối xử với Hoàng Thượng không hề giữ kẽ, nói không kiêng kỵ, thân là nhân thần tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng khó có được.” Hoàng đế nói: “Nếu ngươi là trẫm, làm sao dùng hắn?” Đại hoàng tử cười nói: “Tất nhiên là phái hắn nhiều năm ở bên ngoài, lúc chiến loạn đánh giặc, an ổn thời gian trông coi biên cương.” Hoàng đế ồ một tiếng, “Ngươi không giữ hắn ở trong triều?” Đại hoàng tử nói: “Để Hàn tướng quân ở lại trong triều, bất quá chỉ là có thêm một võ phu vô dụng. Có vài người am hiểu sâu sắc đạo lĩnh binh, nhưng chưa chắc đã nhận ra đạo xử sự trên triều đình. Nếu khiến Hàn tướng quân cả ngày quanh co trong vòng xoáy của văn thần, đối với hắn là tra tấn, đối với Hoàng thượng là lãng phí. Cho nên Hoàng Thượng bảo hắn ở bên ngoài chinh chiến, ngẫu nhiên trở về cực tận ban thưởng, du yến săn thú, chính sự lại rất ít khi gọi hắn tham dự.”Hoàng đế cười ha ha, “Tố quốc nếu chưa vong, ngươi lên ngôi hoàng đế, nói không chừng có thể có thành tựu.” Đại hoàng tử không nói gì, Hoàng đế cười nhẹ: “Như thế nào, tức giận? Cũng được, Hàn Thành chính là người phá quốc gia ngươi, trẫm cùng ngươi nói đến hắn, khó trách ngươi không vui.” Đại hoàng tử lại nở nụ cười, “Liên quan gì đến Hàn tướng quân? Người làm Tố quốc ta chết, cũng không phải là Hoàng thượng!”Hoàng đế liền nở nụ cười, thanh âm quần áo vang lên, “Cừu nhân hại vong quốc ngươi đêm đêm cùng ngươi ngủ, ngươi ngược lại ngược lại thuận theo, có không ngại hay không?” Thanh âm đại hoàng tử trở nên có chút mơ hồ không rõ, “Chỉ hận thủ đoạn của Hoàng Thượng quá tốt.” Cũng không biết hai người ai hôn đối phương trước, tiếng nước môi lưỡi, thở dốc rên rỉ, ái muội đến cực điểm. Đại hoàng tử bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ cực dài, Hoàng đế ngạc nhiên nói: “A Chiểu, sao lại ướt thành như vậy!” Đại hoàng tử cắn răng, từng chữ gian nan, “Còn không phải đều do thuốc kia!”
Edit by Mặc Hàm
Ngoài cửa sổ sắc trời lại dần dần tối sầm lại, Hoàng đế hỏi: “Có muốn truyền bữa tối không?” Đại hoàng tử lắc đầu, Hoàng đế ôm ngang y, đi vào nội thất.
Ta nằm sấp tại chỗ, lười nhúc nhích. Lại nghe hai người lên giường, một phen quần áo ma sát âm thanh, an tĩnh lại.
“A Chiểu.” Hoàng đế đột nhiên nhẹ nhàng gọi. Trong thanh âm đại hoàng tử mang theo nụ cười, chỉ là khàn khàn, “Sao Hoàng Thượng gọi tên ta?” Hoàng đế hỏi: “Ngươi cảm thấy Hàn Thành thế nào?”, “Hàn Tướng quân?” Đại hoàng tử dừng một chút, “Người như tên, thành như trẻ con. Lần trước ta ở Ngự thư phòng nhìn thấy hắn, hắn đối xử với Hoàng Thượng không hề giữ kẽ, nói không kiêng kỵ, thân là nhân thần tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng khó có được.” Hoàng đế nói: “Nếu ngươi là trẫm, làm sao dùng hắn?” Đại hoàng tử cười nói: “Tất nhiên là phái hắn nhiều năm ở bên ngoài, lúc chiến loạn đánh giặc, an ổn thời gian trông coi biên cương.” Hoàng đế ồ một tiếng, “Ngươi không giữ hắn ở trong triều?” Đại hoàng tử nói: “Để Hàn tướng quân ở lại trong triều, bất quá chỉ là có thêm một võ phu vô dụng. Có vài người am hiểu sâu sắc đạo lĩnh binh, nhưng chưa chắc đã nhận ra đạo xử sự trên triều đình. Nếu khiến Hàn tướng quân cả ngày quanh co trong vòng xoáy của văn thần, đối với hắn là tra tấn, đối với Hoàng thượng là lãng phí. Cho nên Hoàng Thượng bảo hắn ở bên ngoài chinh chiến, ngẫu nhiên trở về cực tận ban thưởng, du yến săn thú, chính sự lại rất ít khi gọi hắn tham dự.”
Hoàng đế cười ha ha, “Tố quốc nếu chưa vong, ngươi lên ngôi hoàng đế, nói không chừng có thể có thành tựu.” Đại hoàng tử không nói gì, Hoàng đế cười nhẹ: “Như thế nào, tức giận? Cũng được, Hàn Thành chính là người phá quốc gia ngươi, trẫm cùng ngươi nói đến hắn, khó trách ngươi không vui.” Đại hoàng tử lại nở nụ cười, “Liên quan gì đến Hàn tướng quân? Người làm Tố quốc ta chết, cũng không phải là Hoàng thượng!”
Hoàng đế liền nở nụ cười, thanh âm quần áo vang lên, “Cừu nhân hại vong quốc ngươi đêm đêm cùng ngươi ngủ, ngươi ngược lại ngược lại thuận theo, có không ngại hay không?” Thanh âm đại hoàng tử trở nên có chút mơ hồ không rõ, “Chỉ hận thủ đoạn của Hoàng Thượng quá tốt.” Cũng không biết hai người ai hôn đối phương trước, tiếng nước môi lưỡi, thở dốc rên rỉ, ái muội đến cực điểm. Đại hoàng tử bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ cực dài, Hoàng đế ngạc nhiên nói: “A Chiểu, sao lại ướt thành như vậy!” Đại hoàng tử cắn răng, từng chữ gian nan, “Còn không phải đều do thuốc kia!”
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmNgoài cửa sổ sắc trời lại dần dần tối sầm lại, Hoàng đế hỏi: “Có muốn truyền bữa tối không?” Đại hoàng tử lắc đầu, Hoàng đế ôm ngang y, đi vào nội thất.Ta nằm sấp tại chỗ, lười nhúc nhích. Lại nghe hai người lên giường, một phen quần áo ma sát âm thanh, an tĩnh lại.“A Chiểu.” Hoàng đế đột nhiên nhẹ nhàng gọi. Trong thanh âm đại hoàng tử mang theo nụ cười, chỉ là khàn khàn, “Sao Hoàng Thượng gọi tên ta?” Hoàng đế hỏi: “Ngươi cảm thấy Hàn Thành thế nào?”, “Hàn Tướng quân?” Đại hoàng tử dừng một chút, “Người như tên, thành như trẻ con. Lần trước ta ở Ngự thư phòng nhìn thấy hắn, hắn đối xử với Hoàng Thượng không hề giữ kẽ, nói không kiêng kỵ, thân là nhân thần tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng khó có được.” Hoàng đế nói: “Nếu ngươi là trẫm, làm sao dùng hắn?” Đại hoàng tử cười nói: “Tất nhiên là phái hắn nhiều năm ở bên ngoài, lúc chiến loạn đánh giặc, an ổn thời gian trông coi biên cương.” Hoàng đế ồ một tiếng, “Ngươi không giữ hắn ở trong triều?” Đại hoàng tử nói: “Để Hàn tướng quân ở lại trong triều, bất quá chỉ là có thêm một võ phu vô dụng. Có vài người am hiểu sâu sắc đạo lĩnh binh, nhưng chưa chắc đã nhận ra đạo xử sự trên triều đình. Nếu khiến Hàn tướng quân cả ngày quanh co trong vòng xoáy của văn thần, đối với hắn là tra tấn, đối với Hoàng thượng là lãng phí. Cho nên Hoàng Thượng bảo hắn ở bên ngoài chinh chiến, ngẫu nhiên trở về cực tận ban thưởng, du yến săn thú, chính sự lại rất ít khi gọi hắn tham dự.”Hoàng đế cười ha ha, “Tố quốc nếu chưa vong, ngươi lên ngôi hoàng đế, nói không chừng có thể có thành tựu.” Đại hoàng tử không nói gì, Hoàng đế cười nhẹ: “Như thế nào, tức giận? Cũng được, Hàn Thành chính là người phá quốc gia ngươi, trẫm cùng ngươi nói đến hắn, khó trách ngươi không vui.” Đại hoàng tử lại nở nụ cười, “Liên quan gì đến Hàn tướng quân? Người làm Tố quốc ta chết, cũng không phải là Hoàng thượng!”Hoàng đế liền nở nụ cười, thanh âm quần áo vang lên, “Cừu nhân hại vong quốc ngươi đêm đêm cùng ngươi ngủ, ngươi ngược lại ngược lại thuận theo, có không ngại hay không?” Thanh âm đại hoàng tử trở nên có chút mơ hồ không rõ, “Chỉ hận thủ đoạn của Hoàng Thượng quá tốt.” Cũng không biết hai người ai hôn đối phương trước, tiếng nước môi lưỡi, thở dốc rên rỉ, ái muội đến cực điểm. Đại hoàng tử bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ cực dài, Hoàng đế ngạc nhiên nói: “A Chiểu, sao lại ướt thành như vậy!” Đại hoàng tử cắn răng, từng chữ gian nan, “Còn không phải đều do thuốc kia!”