Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…
Chương 40
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmTừ ngày hoàng đế đáp ứng mang đại hoàng tử đi núi Thúy Đề, hắn liền phân phó ở trên núi xây dựng hành cung. Hoa đào ở ngự hoa viên vừa nở liên tàn, rốt cục vào một ngày tháng tư, Hoàng đế thực hiện lời hứa, dẫn chúng ta đi núi Thúy Đề.Hành cung trên núi chỉ xây một góc, xuất hiện mấy tòa viện lạc, để hoàng đế cùng đại hoàng tử cùng với đầu bếp nô tài ở lại.Thời tiết tốt, hai người thay một thân trang phục cưỡi ngựa, lưng cung giương roi, xông vào rừng rậm. Đại hoàng tử cưỡi ngựa bắn cũng không tầm thường, mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại của con mồi. Hoàng đế vỗ tay cười to, thúc ngựa đuổi theo, muốn cùng y so cao thấp. Trong mắt y phát ra ánh sáng cướp đoạt, trận săn bắn này, ai là thợ săn? Ai là con mồi?Nô tài đi theo sớm đã bị bỏ xa, đã không thấy bóng dáng. Rừng sâu núi thẳm, lá rậm rạp che mặt trời, phàm là đủ loại hiện ra đều có vẻ không đáng kể. Rửa sạch phồn hoa, bỏ qua quá khứ, còn lại chẳng qua chỉ là một trái tim điên cuồng. Ta đứng trên một tảng đá lớn, đại hoàng tử trước mắt giương cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng vào Hoàng đế.Hoàng đế ngồi trên ngựa, mỉm cười tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía y giống như người đa tình nhất. Đại hoàng tử khẽ mở đôi môi, không tiếng động nói: “Hoàng thượng không cần nhúc nhích, lệch sang trái ba tấc.” Hoàng đế nhìn không chớp mắt, thân thể bỗng nhiên di động, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên đại hoàng xé gió mà đến, khó khăn lắm mới lướt qua vai phải hoàng đế, bắn vào trán một con hươu..Hai người đồng loạt nhìn về phía con hươu kia, lại đồng loạt nhìn về phía đối phương, nhìn nhau một lát, đồng loạt cười ra tiếng.Sát khí rõ ràng như vậy, ngay cả tâm tình của ta cũng bị dao động, lại không biết trên ngựa hai người kia đến tột cùng là tư vị gì. Đại hoàng tử ở trên chính sự càng phát ra sự sắc bén tài giỏi, từ khi Hoàng đế nói hắn không ngại nuôi hổ làm loạn, y liền không muốn giấu dốt nữa. Thần tử trong triều ngày ngày khuyên hoàng đế trừ bỏ đại hoàng tử cũng không phải là không có, nhưng ta ước chừng hiểu được tâm tư của hoàng đế.Tựa như thức ăn càng khó bắt càng ngon, hoa càng độc càng đẹp, không chỉ ở nhân gian, vạn vật trên đời đều là đạo lý này.Càng nguy hiểm, càng quyến rũ.Về hành cung dùng bữa trưa, hoàng đế nói: “Phía sau núi có một suối nước nóng, A Chiểu có muốn đi thử một lần không?” Đại hoàng tử cười nói: “Quá tốt, buổi sáng ra một thân đầy mồ hôi.”Trên đường đến suối nước nóng đã đào lên một ngọn núi, không giống như khi ta đến. Ta chạy trên bậc thềm dài trên núi, đứng ở trên cao quay đầu lại chờ họ, lại chạy về phía trước chờ một lần. Hai người mặc y bào nhẹ nhàng, vừa đi vừa cười nói, một đám nô tài đi theo phía sau, cũng không dám đi theo quá gần.Trên đường dần dần gập ghềnh ẩm ướt, dưới chân đá nóng lên, bụi cỏ bùn đất mềm mại ấm áp. Thái giám dẫn Hoàng đế đi đến con suối tốt nhất, hồ không lớn, có thể chứa hơn mười người. Hoàng đế bảo các nô tài chờ ở xa xa, kéo đại hoàng tử ngồi trên tảng đá bên hồ.Ta nhìn quanh bốn phía, âm thầm tán thưởng. Hoa đào dưới chân núi đã rụng, trên núi lại nở rộ, tầng tầng bao quanh hồ, như được bao phủ bởi một mảnh sương đỏ. Gốc cây đào ở phía đông, không biết bao nhiêu tuổi, tán cây mở rộng, dưới tàng cây trải đầy cánh hoa rơi dày.Một cơn gió thổi, giống như một trận tuyết rơi xuống.
Edit by Mặc Hàm
Từ ngày hoàng đế đáp ứng mang đại hoàng tử đi núi Thúy Đề, hắn liền phân phó ở trên núi xây dựng hành cung. Hoa đào ở ngự hoa viên vừa nở liên tàn, rốt cục vào một ngày tháng tư, Hoàng đế thực hiện lời hứa, dẫn chúng ta đi núi Thúy Đề.
Hành cung trên núi chỉ xây một góc, xuất hiện mấy tòa viện lạc, để hoàng đế cùng đại hoàng tử cùng với đầu bếp nô tài ở lại.
Thời tiết tốt, hai người thay một thân trang phục cưỡi ngựa, lưng cung giương roi, xông vào rừng rậm. Đại hoàng tử cưỡi ngựa bắn cũng không tầm thường, mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại của con mồi. Hoàng đế vỗ tay cười to, thúc ngựa đuổi theo, muốn cùng y so cao thấp. Trong mắt y phát ra ánh sáng cướp đoạt, trận săn bắn này, ai là thợ săn? Ai là con mồi?
Nô tài đi theo sớm đã bị bỏ xa, đã không thấy bóng dáng. Rừng sâu núi thẳm, lá rậm rạp che mặt trời, phàm là đủ loại hiện ra đều có vẻ không đáng kể. Rửa sạch phồn hoa, bỏ qua quá khứ, còn lại chẳng qua chỉ là một trái tim điên cuồng. Ta đứng trên một tảng đá lớn, đại hoàng tử trước mắt giương cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng vào Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi trên ngựa, mỉm cười tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía y giống như người đa tình nhất. Đại hoàng tử khẽ mở đôi môi, không tiếng động nói: “Hoàng thượng không cần nhúc nhích, lệch sang trái ba tấc.” Hoàng đế nhìn không chớp mắt, thân thể bỗng nhiên di động, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên đại hoàng xé gió mà đến, khó khăn lắm mới lướt qua vai phải hoàng đế, bắn vào trán một con hươu..
Hai người đồng loạt nhìn về phía con hươu kia, lại đồng loạt nhìn về phía đối phương, nhìn nhau một lát, đồng loạt cười ra tiếng.
Sát khí rõ ràng như vậy, ngay cả tâm tình của ta cũng bị dao động, lại không biết trên ngựa hai người kia đến tột cùng là tư vị gì. Đại hoàng tử ở trên chính sự càng phát ra sự sắc bén tài giỏi, từ khi Hoàng đế nói hắn không ngại nuôi hổ làm loạn, y liền không muốn giấu dốt nữa. Thần tử trong triều ngày ngày khuyên hoàng đế trừ bỏ đại hoàng tử cũng không phải là không có, nhưng ta ước chừng hiểu được tâm tư của hoàng đế.
Tựa như thức ăn càng khó bắt càng ngon, hoa càng độc càng đẹp, không chỉ ở nhân gian, vạn vật trên đời đều là đạo lý này.
Càng nguy hiểm, càng quyến rũ.
Về hành cung dùng bữa trưa, hoàng đế nói: “Phía sau núi có một suối nước nóng, A Chiểu có muốn đi thử một lần không?” Đại hoàng tử cười nói: “Quá tốt, buổi sáng ra một thân đầy mồ hôi.”
Trên đường đến suối nước nóng đã đào lên một ngọn núi, không giống như khi ta đến. Ta chạy trên bậc thềm dài trên núi, đứng ở trên cao quay đầu lại chờ họ, lại chạy về phía trước chờ một lần. Hai người mặc y bào nhẹ nhàng, vừa đi vừa cười nói, một đám nô tài đi theo phía sau, cũng không dám đi theo quá gần.
Trên đường dần dần gập ghềnh ẩm ướt, dưới chân đá nóng lên, bụi cỏ bùn đất mềm mại ấm áp. Thái giám dẫn Hoàng đế đi đến con suối tốt nhất, hồ không lớn, có thể chứa hơn mười người. Hoàng đế bảo các nô tài chờ ở xa xa, kéo đại hoàng tử ngồi trên tảng đá bên hồ.
Ta nhìn quanh bốn phía, âm thầm tán thưởng. Hoa đào dưới chân núi đã rụng, trên núi lại nở rộ, tầng tầng bao quanh hồ, như được bao phủ bởi một mảnh sương đỏ. Gốc cây đào ở phía đông, không biết bao nhiêu tuổi, tán cây mở rộng, dưới tàng cây trải đầy cánh hoa rơi dày.
Một cơn gió thổi, giống như một trận tuyết rơi xuống.
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmTừ ngày hoàng đế đáp ứng mang đại hoàng tử đi núi Thúy Đề, hắn liền phân phó ở trên núi xây dựng hành cung. Hoa đào ở ngự hoa viên vừa nở liên tàn, rốt cục vào một ngày tháng tư, Hoàng đế thực hiện lời hứa, dẫn chúng ta đi núi Thúy Đề.Hành cung trên núi chỉ xây một góc, xuất hiện mấy tòa viện lạc, để hoàng đế cùng đại hoàng tử cùng với đầu bếp nô tài ở lại.Thời tiết tốt, hai người thay một thân trang phục cưỡi ngựa, lưng cung giương roi, xông vào rừng rậm. Đại hoàng tử cưỡi ngựa bắn cũng không tầm thường, mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại của con mồi. Hoàng đế vỗ tay cười to, thúc ngựa đuổi theo, muốn cùng y so cao thấp. Trong mắt y phát ra ánh sáng cướp đoạt, trận săn bắn này, ai là thợ săn? Ai là con mồi?Nô tài đi theo sớm đã bị bỏ xa, đã không thấy bóng dáng. Rừng sâu núi thẳm, lá rậm rạp che mặt trời, phàm là đủ loại hiện ra đều có vẻ không đáng kể. Rửa sạch phồn hoa, bỏ qua quá khứ, còn lại chẳng qua chỉ là một trái tim điên cuồng. Ta đứng trên một tảng đá lớn, đại hoàng tử trước mắt giương cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng vào Hoàng đế.Hoàng đế ngồi trên ngựa, mỉm cười tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía y giống như người đa tình nhất. Đại hoàng tử khẽ mở đôi môi, không tiếng động nói: “Hoàng thượng không cần nhúc nhích, lệch sang trái ba tấc.” Hoàng đế nhìn không chớp mắt, thân thể bỗng nhiên di động, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên đại hoàng xé gió mà đến, khó khăn lắm mới lướt qua vai phải hoàng đế, bắn vào trán một con hươu..Hai người đồng loạt nhìn về phía con hươu kia, lại đồng loạt nhìn về phía đối phương, nhìn nhau một lát, đồng loạt cười ra tiếng.Sát khí rõ ràng như vậy, ngay cả tâm tình của ta cũng bị dao động, lại không biết trên ngựa hai người kia đến tột cùng là tư vị gì. Đại hoàng tử ở trên chính sự càng phát ra sự sắc bén tài giỏi, từ khi Hoàng đế nói hắn không ngại nuôi hổ làm loạn, y liền không muốn giấu dốt nữa. Thần tử trong triều ngày ngày khuyên hoàng đế trừ bỏ đại hoàng tử cũng không phải là không có, nhưng ta ước chừng hiểu được tâm tư của hoàng đế.Tựa như thức ăn càng khó bắt càng ngon, hoa càng độc càng đẹp, không chỉ ở nhân gian, vạn vật trên đời đều là đạo lý này.Càng nguy hiểm, càng quyến rũ.Về hành cung dùng bữa trưa, hoàng đế nói: “Phía sau núi có một suối nước nóng, A Chiểu có muốn đi thử một lần không?” Đại hoàng tử cười nói: “Quá tốt, buổi sáng ra một thân đầy mồ hôi.”Trên đường đến suối nước nóng đã đào lên một ngọn núi, không giống như khi ta đến. Ta chạy trên bậc thềm dài trên núi, đứng ở trên cao quay đầu lại chờ họ, lại chạy về phía trước chờ một lần. Hai người mặc y bào nhẹ nhàng, vừa đi vừa cười nói, một đám nô tài đi theo phía sau, cũng không dám đi theo quá gần.Trên đường dần dần gập ghềnh ẩm ướt, dưới chân đá nóng lên, bụi cỏ bùn đất mềm mại ấm áp. Thái giám dẫn Hoàng đế đi đến con suối tốt nhất, hồ không lớn, có thể chứa hơn mười người. Hoàng đế bảo các nô tài chờ ở xa xa, kéo đại hoàng tử ngồi trên tảng đá bên hồ.Ta nhìn quanh bốn phía, âm thầm tán thưởng. Hoa đào dưới chân núi đã rụng, trên núi lại nở rộ, tầng tầng bao quanh hồ, như được bao phủ bởi một mảnh sương đỏ. Gốc cây đào ở phía đông, không biết bao nhiêu tuổi, tán cây mở rộng, dưới tàng cây trải đầy cánh hoa rơi dày.Một cơn gió thổi, giống như một trận tuyết rơi xuống.