Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…
Chương 52
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmĐại hoàng tử nhìn như cũng không quá để ở trong lòng, ước chừng chỉ cho rằng ta thấy nhiều liền bắt chước, nhắm mắt nằm một hồi. Ta không biết phải làm gì, nhảy trở lại mặt đất, chuông trên cổ phát ra một tiếng động nhẹ nhàng. “Hổ” Đại hoàng tử mở miệng gọi ta, “Thay ta lấy cái chuông nhỏ kia được không?”Ta chay thẳng về tẩm điện, Hoàng đế nằm trên giường cầm quyển tấu chương đang xem. Chuông nhỏ ở đâu? Trong gian phòng này khí tức của đại hoàng tử vốn đã nặng, ta không phân biệt được, đành phải tìm kiếm khắp nơi. Không có trên bàn, không có dưới ghế, hoàng đế đặt tấu chương xuống kỳ lạ hỏi ta: “Hổ, ngươi đang tìm cái gì?”A, ở dưới gầm giường, nhất định là vừa rồi lúc nữ tỳ sửa sang lại rơi xuống. Ta ngậm chuông nhỏ lên, không hiểu sao cảm thấy có chút khác thường, lại không biết là cái gì. Hoàng đế liếc mắt nhìn ta một cái, cười cười không nói lời nào, ta ngậm chuông nhỏ chạy ra khỏi phòng, chuông trên cổ vang lên không ngừng.Trở lại gian phòng kia, ta nhả chuông nhỏ giao cho đại hoàng tử, y cầm lấy lắc lắc, lộ ra vẻ an tâm mỉm cười. Ta lúc này mới tỉnh ngộ, thanh âm của chuông nhỏ lại không còn. Đại hoàng tử nhìn ta, cười hỏi: “Hổ thấy lạ sao?” Y lắc chuông qua lại ở trước mắt ta, nơi đó không biết từ lúc nào lại bịt một tầng sáp.Có gì giấu trong bụng chuông? Ngón tay đại hoàng tử nhẹ nhàng lướt qua mặt đồng hồ, hướng ta nói: “Trong này có đồ vật, ngươi cũng không được nói cho Chử Huy biết.” Y dừng lại một lúc, lẩm bẩm: “Ta đã trở lại hoàng đô, không phải vì A Tể, nhưng muốn đưa thứ này cho hắn.” “Y nhàn nhạt nhìn ta một cái, xoa xoa lông trên đỉnh đầu ta, “Tiểu Phùng bọn họ chỉ trả thù nhất thời, hiện giờ thời tiết này, bảo hắn chết, chẳng phải thiên hạ đại loạn, nơi nào còn được an ổn?”Ta sửng sốt, trong chiếc chuông nhỏ kia nguyên lai cất giấu giải dược của Hoàng đế, nó vừa rồi còn lẳng lặng nằm ở tẩm điện, ta lại đem nó lấy về bên cạnh đại hoàng tử. Bảng Nhãn nói cái gì đại hoàng tử không biết ước chừng chỉ muốn vì y thoát tội khiến y bớt chịu chút khổ sở, kỳ thật cái gì y cũng biết, thậm chí ngay cả giải dược cũng ở trong tay y. Ta gắt gao nhìn chằm chằm cái chuông kia, nhìn đại hoàng tử chậm rãi thu năm ngón tay nắm lấy nó, “Hiện tại ta lại thay đổi chủ ý.”Trong lòng y đến tột cùng tính toán như thế nào? Y cũng không có ý định đầu độc Hoàng đế, tình nguyện dùng chính mình đi đổi nhị hoàng tử, lại không chịu giao ra giải dược, y muốn dùng nó đổi cái gì?Y muốn dùng tính mạng hoàng đế để trao đổi cái gì?Qua hai ngày, bệnh của nhị hoàng tử khá hơn một chút, Hoàng đế liền đưa hắn đến trước mặt đại hoàng tử.
Edit by Mặc Hàm
Đại hoàng tử nhìn như cũng không quá để ở trong lòng, ước chừng chỉ cho rằng ta thấy nhiều liền bắt chước, nhắm mắt nằm một hồi. Ta không biết phải làm gì, nhảy trở lại mặt đất, chuông trên cổ phát ra một tiếng động nhẹ nhàng. “Hổ” Đại hoàng tử mở miệng gọi ta, “Thay ta lấy cái chuông nhỏ kia được không?”
Ta chay thẳng về tẩm điện, Hoàng đế nằm trên giường cầm quyển tấu chương đang xem. Chuông nhỏ ở đâu? Trong gian phòng này khí tức của đại hoàng tử vốn đã nặng, ta không phân biệt được, đành phải tìm kiếm khắp nơi. Không có trên bàn, không có dưới ghế, hoàng đế đặt tấu chương xuống kỳ lạ hỏi ta: “Hổ, ngươi đang tìm cái gì?”
A, ở dưới gầm giường, nhất định là vừa rồi lúc nữ tỳ sửa sang lại rơi xuống. Ta ngậm chuông nhỏ lên, không hiểu sao cảm thấy có chút khác thường, lại không biết là cái gì. Hoàng đế liếc mắt nhìn ta một cái, cười cười không nói lời nào, ta ngậm chuông nhỏ chạy ra khỏi phòng, chuông trên cổ vang lên không ngừng.
Trở lại gian phòng kia, ta nhả chuông nhỏ giao cho đại hoàng tử, y cầm lấy lắc lắc, lộ ra vẻ an tâm mỉm cười. Ta lúc này mới tỉnh ngộ, thanh âm của chuông nhỏ lại không còn. Đại hoàng tử nhìn ta, cười hỏi: “Hổ thấy lạ sao?” Y lắc chuông qua lại ở trước mắt ta, nơi đó không biết từ lúc nào lại bịt một tầng sáp.
Có gì giấu trong bụng chuông? Ngón tay đại hoàng tử nhẹ nhàng lướt qua mặt đồng hồ, hướng ta nói: “Trong này có đồ vật, ngươi cũng không được nói cho Chử Huy biết.” Y dừng lại một lúc, lẩm bẩm: “Ta đã trở lại hoàng đô, không phải vì A Tể, nhưng muốn đưa thứ này cho hắn.” “Y nhàn nhạt nhìn ta một cái, xoa xoa lông trên đỉnh đầu ta, “Tiểu Phùng bọn họ chỉ trả thù nhất thời, hiện giờ thời tiết này, bảo hắn chết, chẳng phải thiên hạ đại loạn, nơi nào còn được an ổn?”
Ta sửng sốt, trong chiếc chuông nhỏ kia nguyên lai cất giấu giải dược của Hoàng đế, nó vừa rồi còn lẳng lặng nằm ở tẩm điện, ta lại đem nó lấy về bên cạnh đại hoàng tử. Bảng Nhãn nói cái gì đại hoàng tử không biết ước chừng chỉ muốn vì y thoát tội khiến y bớt chịu chút khổ sở, kỳ thật cái gì y cũng biết, thậm chí ngay cả giải dược cũng ở trong tay y. Ta gắt gao nhìn chằm chằm cái chuông kia, nhìn đại hoàng tử chậm rãi thu năm ngón tay nắm lấy nó, “Hiện tại ta lại thay đổi chủ ý.”
Trong lòng y đến tột cùng tính toán như thế nào? Y cũng không có ý định đầu độc Hoàng đế, tình nguyện dùng chính mình đi đổi nhị hoàng tử, lại không chịu giao ra giải dược, y muốn dùng nó đổi cái gì?
Y muốn dùng tính mạng hoàng đế để trao đổi cái gì?
Qua hai ngày, bệnh của nhị hoàng tử khá hơn một chút, Hoàng đế liền đưa hắn đến trước mặt đại hoàng tử.
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmĐại hoàng tử nhìn như cũng không quá để ở trong lòng, ước chừng chỉ cho rằng ta thấy nhiều liền bắt chước, nhắm mắt nằm một hồi. Ta không biết phải làm gì, nhảy trở lại mặt đất, chuông trên cổ phát ra một tiếng động nhẹ nhàng. “Hổ” Đại hoàng tử mở miệng gọi ta, “Thay ta lấy cái chuông nhỏ kia được không?”Ta chay thẳng về tẩm điện, Hoàng đế nằm trên giường cầm quyển tấu chương đang xem. Chuông nhỏ ở đâu? Trong gian phòng này khí tức của đại hoàng tử vốn đã nặng, ta không phân biệt được, đành phải tìm kiếm khắp nơi. Không có trên bàn, không có dưới ghế, hoàng đế đặt tấu chương xuống kỳ lạ hỏi ta: “Hổ, ngươi đang tìm cái gì?”A, ở dưới gầm giường, nhất định là vừa rồi lúc nữ tỳ sửa sang lại rơi xuống. Ta ngậm chuông nhỏ lên, không hiểu sao cảm thấy có chút khác thường, lại không biết là cái gì. Hoàng đế liếc mắt nhìn ta một cái, cười cười không nói lời nào, ta ngậm chuông nhỏ chạy ra khỏi phòng, chuông trên cổ vang lên không ngừng.Trở lại gian phòng kia, ta nhả chuông nhỏ giao cho đại hoàng tử, y cầm lấy lắc lắc, lộ ra vẻ an tâm mỉm cười. Ta lúc này mới tỉnh ngộ, thanh âm của chuông nhỏ lại không còn. Đại hoàng tử nhìn ta, cười hỏi: “Hổ thấy lạ sao?” Y lắc chuông qua lại ở trước mắt ta, nơi đó không biết từ lúc nào lại bịt một tầng sáp.Có gì giấu trong bụng chuông? Ngón tay đại hoàng tử nhẹ nhàng lướt qua mặt đồng hồ, hướng ta nói: “Trong này có đồ vật, ngươi cũng không được nói cho Chử Huy biết.” Y dừng lại một lúc, lẩm bẩm: “Ta đã trở lại hoàng đô, không phải vì A Tể, nhưng muốn đưa thứ này cho hắn.” “Y nhàn nhạt nhìn ta một cái, xoa xoa lông trên đỉnh đầu ta, “Tiểu Phùng bọn họ chỉ trả thù nhất thời, hiện giờ thời tiết này, bảo hắn chết, chẳng phải thiên hạ đại loạn, nơi nào còn được an ổn?”Ta sửng sốt, trong chiếc chuông nhỏ kia nguyên lai cất giấu giải dược của Hoàng đế, nó vừa rồi còn lẳng lặng nằm ở tẩm điện, ta lại đem nó lấy về bên cạnh đại hoàng tử. Bảng Nhãn nói cái gì đại hoàng tử không biết ước chừng chỉ muốn vì y thoát tội khiến y bớt chịu chút khổ sở, kỳ thật cái gì y cũng biết, thậm chí ngay cả giải dược cũng ở trong tay y. Ta gắt gao nhìn chằm chằm cái chuông kia, nhìn đại hoàng tử chậm rãi thu năm ngón tay nắm lấy nó, “Hiện tại ta lại thay đổi chủ ý.”Trong lòng y đến tột cùng tính toán như thế nào? Y cũng không có ý định đầu độc Hoàng đế, tình nguyện dùng chính mình đi đổi nhị hoàng tử, lại không chịu giao ra giải dược, y muốn dùng nó đổi cái gì?Y muốn dùng tính mạng hoàng đế để trao đổi cái gì?Qua hai ngày, bệnh của nhị hoàng tử khá hơn một chút, Hoàng đế liền đưa hắn đến trước mặt đại hoàng tử.