Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…

Chương 57

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmThời gian đã không còn sớm, cách trời sáng không quá hai canh giờ. Hai người nằm trong bóng tối, ta lẳng lặng nằm sấp bên giường. Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng nói: “Đợi ngươi trở về, liền không cần đi nữa. Ta và ngươi từ nay về sau chỉ điểm giang sơn càng lớn mạnh, chia sẻ lãnh thổ vạn dặm.”Những lời này đến đột ngột, hàm nghĩa sau lưng lại quá sâu. Trong trầm mặc, ta nhìn thấy trên mặt đại hoàng tử chợt lóe lên vẻ hoang mang, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thượng, ta thật sự không hiểu ngươi.”Ta cho dù là người ngoài cuộc, cũng đoán không ra tâm tư của Hoàng đế. Đại hoàng tử vừa đi, rất có khả năng là thả hổ về núi, ai có thể cam đoan y không phản công? Hoàng đế mặc dù có lấy việc bắt cóc của nhị hoàng tử để nắm cương, nhưng cùng một mánh khóe chơi hai lần thì cũng không còn tác dụng. Hắn hiện tại chỉ còn sống hơn mười năm, giải dược ở trong tay đại hoàng tử hắn lại không biết, đến tột cùng là tự tin như thế nào, mọi việc đều có thể nhất định phải có như thế?Hoàng đế nở nụ cười, “A Chiểu cần gì phải suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ tới nghĩ lui, vì sao không tin trẫm có một mảnh chân tâm?” Đại hoàng tử cười ra tiếng, “Thật lòng? Chuyện trong quá khứ tạm thời không đề cập tới, Hoàng Thượng bảo ta đi chinh phạt, lại là mua bán chỉ kiếm lời không kiếm lỗ. Phi Long dù sao cũng chỉ có một người, sợ là sau lưng hắn một hô bách ứng nguyện vì Tố quốc phục quốc. Hiện giờ Phi Long vì Chử quốc tấn công Lương quốc, ở trong lòng người Tố quốc hoàn toàn trở thành nô lệ bán quốc, tia hy vọng cuối cùng phục quốc tan vỡ, Hoàng Thượng từ nay về sau không còn lo lắng, tự nhiên có thể an tâm thống nhất thiên hạ.” Y bỗng nhiên xoay người, mặt khẽ cười vào cổ Hoàng đế: “Hoàng Thượng trước kia không phải đã nói qua, chỉ cần ta ở bên người vĩnh viễn không rời? So với Phi Long xuất chinh, thật lòng quả nhiên không đáng một đồng.”Hoàng đế ôm lấy y, lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này, ngươi liền đồng ý? Thả ngươi xuất cung là một sự đánh cuộc lớn, trẫm nếu đã tồn tại tâm tư như vậy, cũng không sợ ngươi làm ra một cái nghiêng trời lệch đất.” Đại hoàng tử trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nhìn ta cao như vậy, thật sự là vinh hạnh của ta. Chỉ là ngươi tìm vui cũng được, xem chuyện cười cũng tốt, ta lại không vui.” Hoàng đế cắt ngang hắn, “Ngươi thật cam tâm sống cuộc sống không tranh giành với thế gian này sao? A Chiểu, ngươi là lừa trẫm hay là lừa gạt mình? Ngươi nếu là người như vậy, vì sao nhân lúc Tố quốc diệt vong lấy danh nghĩa Phi Long đứng lên giết ra? Từ nhỏ ngươi không có được cơ hội tốt, liều mạng đè nén chính mình, nhưng áp lực quá lâu, đừng giả vờ làm thật, thật quên tham vọng của mình! A Chiểu, trẫm cho ngươi xuất chiến, đích xác mang đủ loại mục đích, nhưng có một câu nói lại là chính xác hoàn toàn—— Tiết Chiểu trẫm cũng muốn, Phi Long trẫm cũng muốn. Ngươi ép mình ném đi một nửa Phi Long kia, trẫm lại muốn ép ngươi nhặt hắn lại!” Đại hoàng tử thật lâu không nói, cười lạnh một tiếng, “Ta tận mắt chứng kiến gia quốc tan vỡ, quyền quý hơn ta thực sự là trăng trong nước hoa trong gương. Phi Long Phi Long, thật không biết năm đó như thế nào liền nhiệt huyết dâng lên đầu óc!” Hoàng đế ôm y, cười cười nói: “Thân tình với ngươi lạnh nhạt, quyền quý hơn ngươi hư ảo, ngươi thật sự cho rằng mình đao thương bất nhập, sao lại không ra xuất gia làm hòa thượng? A Chiểu, ngươi đối đãi Tiết Tể cùng tâm tư ngươi đối đãi giang sơn, không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có, chỉ miễn cưỡng cho trẫm bắt được. ”Hắn lại đem lời nói trước kia của đại hoàng tử vẫn nguyên vẹn trả lại cho y. Đại hoàng tử không nói gì, hồi lâu sau khẽ cười. Y chôn khuôn mặt của mình trên cổ của hoàng đế, ta không thể nhìn thấy biểu hiện của y. Bàn tay hoàng đế đặt trên tóc y, vuốt ve từng chút một.Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Thái giám: “Hoàng thượng, đã đến lúc đại hoàng tử xuất phát.”

Edit by Mặc Hàm

Thời gian đã không còn sớm, cách trời sáng không quá hai canh giờ. Hai người nằm trong bóng tối, ta lẳng lặng nằm sấp bên giường. Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng nói: “Đợi ngươi trở về, liền không cần đi nữa. Ta và ngươi từ nay về sau chỉ điểm giang sơn càng lớn mạnh, chia sẻ lãnh thổ vạn dặm.”

Những lời này đến đột ngột, hàm nghĩa sau lưng lại quá sâu. Trong trầm mặc, ta nhìn thấy trên mặt đại hoàng tử chợt lóe lên vẻ hoang mang, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thượng, ta thật sự không hiểu ngươi.”

Ta cho dù là người ngoài cuộc, cũng đoán không ra tâm tư của Hoàng đế. Đại hoàng tử vừa đi, rất có khả năng là thả hổ về núi, ai có thể cam đoan y không phản công? Hoàng đế mặc dù có lấy việc bắt cóc của nhị hoàng tử để nắm cương, nhưng cùng một mánh khóe chơi hai lần thì cũng không còn tác dụng. Hắn hiện tại chỉ còn sống hơn mười năm, giải dược ở trong tay đại hoàng tử hắn lại không biết, đến tột cùng là tự tin như thế nào, mọi việc đều có thể nhất định phải có như thế?

Hoàng đế nở nụ cười, “A Chiểu cần gì phải suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ tới nghĩ lui, vì sao không tin trẫm có một mảnh chân tâm?” Đại hoàng tử cười ra tiếng, “Thật lòng? Chuyện trong quá khứ tạm thời không đề cập tới, Hoàng Thượng bảo ta đi chinh phạt, lại là mua bán chỉ kiếm lời không kiếm lỗ. Phi Long dù sao cũng chỉ có một người, sợ là sau lưng hắn một hô bách ứng nguyện vì Tố quốc phục quốc. Hiện giờ Phi Long vì Chử quốc tấn công Lương quốc, ở trong lòng người Tố quốc hoàn toàn trở thành nô lệ bán quốc, tia hy vọng cuối cùng phục quốc tan vỡ, Hoàng Thượng từ nay về sau không còn lo lắng, tự nhiên có thể an tâm thống nhất thiên hạ.” Y bỗng nhiên xoay người, mặt khẽ cười vào cổ Hoàng đế: “Hoàng Thượng trước kia không phải đã nói qua, chỉ cần ta ở bên người vĩnh viễn không rời? So với Phi Long xuất chinh, thật lòng quả nhiên không đáng một đồng.”

Hoàng đế ôm lấy y, lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này, ngươi liền đồng ý? Thả ngươi xuất cung là một sự đánh cuộc lớn, trẫm nếu đã tồn tại tâm tư như vậy, cũng không sợ ngươi làm ra một cái nghiêng trời lệch đất.” Đại hoàng tử trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nhìn ta cao như vậy, thật sự là vinh hạnh của ta. Chỉ là ngươi tìm vui cũng được, xem chuyện cười cũng tốt, ta lại không vui.” Hoàng đế cắt ngang hắn, “Ngươi thật cam tâm sống cuộc sống không tranh giành với thế gian này sao? A Chiểu, ngươi là lừa trẫm hay là lừa gạt mình? Ngươi nếu là người như vậy, vì sao nhân lúc Tố quốc diệt vong lấy danh nghĩa Phi Long đứng lên giết ra? Từ nhỏ ngươi không có được cơ hội tốt, liều mạng đè nén chính mình, nhưng áp lực quá lâu, đừng giả vờ làm thật, thật quên tham vọng của mình! A Chiểu, trẫm cho ngươi xuất chiến, đích xác mang đủ loại mục đích, nhưng có một câu nói lại là chính xác hoàn toàn—— Tiết Chiểu trẫm cũng muốn, Phi Long trẫm cũng muốn. Ngươi ép mình ném đi một nửa Phi Long kia, trẫm lại muốn ép ngươi nhặt hắn lại!” Đại hoàng tử thật lâu không nói, cười lạnh một tiếng, “Ta tận mắt chứng kiến gia quốc tan vỡ, quyền quý hơn ta thực sự là trăng trong nước hoa trong gương. Phi Long Phi Long, thật không biết năm đó như thế nào liền nhiệt huyết dâng lên đầu óc!” Hoàng đế ôm y, cười cười nói: “Thân tình với ngươi lạnh nhạt, quyền quý hơn ngươi hư ảo, ngươi thật sự cho rằng mình đao thương bất nhập, sao lại không ra xuất gia làm hòa thượng? A Chiểu, ngươi đối đãi Tiết Tể cùng tâm tư ngươi đối đãi giang sơn, không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có, chỉ miễn cưỡng cho trẫm bắt được. ”

Hắn lại đem lời nói trước kia của đại hoàng tử vẫn nguyên vẹn trả lại cho y. Đại hoàng tử không nói gì, hồi lâu sau khẽ cười. Y chôn khuôn mặt của mình trên cổ của hoàng đế, ta không thể nhìn thấy biểu hiện của y. Bàn tay hoàng đế đặt trên tóc y, vuốt ve từng chút một.

Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Thái giám: “Hoàng thượng, đã đến lúc đại hoàng tử xuất phát.”

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmThời gian đã không còn sớm, cách trời sáng không quá hai canh giờ. Hai người nằm trong bóng tối, ta lẳng lặng nằm sấp bên giường. Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng nói: “Đợi ngươi trở về, liền không cần đi nữa. Ta và ngươi từ nay về sau chỉ điểm giang sơn càng lớn mạnh, chia sẻ lãnh thổ vạn dặm.”Những lời này đến đột ngột, hàm nghĩa sau lưng lại quá sâu. Trong trầm mặc, ta nhìn thấy trên mặt đại hoàng tử chợt lóe lên vẻ hoang mang, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thượng, ta thật sự không hiểu ngươi.”Ta cho dù là người ngoài cuộc, cũng đoán không ra tâm tư của Hoàng đế. Đại hoàng tử vừa đi, rất có khả năng là thả hổ về núi, ai có thể cam đoan y không phản công? Hoàng đế mặc dù có lấy việc bắt cóc của nhị hoàng tử để nắm cương, nhưng cùng một mánh khóe chơi hai lần thì cũng không còn tác dụng. Hắn hiện tại chỉ còn sống hơn mười năm, giải dược ở trong tay đại hoàng tử hắn lại không biết, đến tột cùng là tự tin như thế nào, mọi việc đều có thể nhất định phải có như thế?Hoàng đế nở nụ cười, “A Chiểu cần gì phải suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ tới nghĩ lui, vì sao không tin trẫm có một mảnh chân tâm?” Đại hoàng tử cười ra tiếng, “Thật lòng? Chuyện trong quá khứ tạm thời không đề cập tới, Hoàng Thượng bảo ta đi chinh phạt, lại là mua bán chỉ kiếm lời không kiếm lỗ. Phi Long dù sao cũng chỉ có một người, sợ là sau lưng hắn một hô bách ứng nguyện vì Tố quốc phục quốc. Hiện giờ Phi Long vì Chử quốc tấn công Lương quốc, ở trong lòng người Tố quốc hoàn toàn trở thành nô lệ bán quốc, tia hy vọng cuối cùng phục quốc tan vỡ, Hoàng Thượng từ nay về sau không còn lo lắng, tự nhiên có thể an tâm thống nhất thiên hạ.” Y bỗng nhiên xoay người, mặt khẽ cười vào cổ Hoàng đế: “Hoàng Thượng trước kia không phải đã nói qua, chỉ cần ta ở bên người vĩnh viễn không rời? So với Phi Long xuất chinh, thật lòng quả nhiên không đáng một đồng.”Hoàng đế ôm lấy y, lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ để ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này, ngươi liền đồng ý? Thả ngươi xuất cung là một sự đánh cuộc lớn, trẫm nếu đã tồn tại tâm tư như vậy, cũng không sợ ngươi làm ra một cái nghiêng trời lệch đất.” Đại hoàng tử trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nhìn ta cao như vậy, thật sự là vinh hạnh của ta. Chỉ là ngươi tìm vui cũng được, xem chuyện cười cũng tốt, ta lại không vui.” Hoàng đế cắt ngang hắn, “Ngươi thật cam tâm sống cuộc sống không tranh giành với thế gian này sao? A Chiểu, ngươi là lừa trẫm hay là lừa gạt mình? Ngươi nếu là người như vậy, vì sao nhân lúc Tố quốc diệt vong lấy danh nghĩa Phi Long đứng lên giết ra? Từ nhỏ ngươi không có được cơ hội tốt, liều mạng đè nén chính mình, nhưng áp lực quá lâu, đừng giả vờ làm thật, thật quên tham vọng của mình! A Chiểu, trẫm cho ngươi xuất chiến, đích xác mang đủ loại mục đích, nhưng có một câu nói lại là chính xác hoàn toàn—— Tiết Chiểu trẫm cũng muốn, Phi Long trẫm cũng muốn. Ngươi ép mình ném đi một nửa Phi Long kia, trẫm lại muốn ép ngươi nhặt hắn lại!” Đại hoàng tử thật lâu không nói, cười lạnh một tiếng, “Ta tận mắt chứng kiến gia quốc tan vỡ, quyền quý hơn ta thực sự là trăng trong nước hoa trong gương. Phi Long Phi Long, thật không biết năm đó như thế nào liền nhiệt huyết dâng lên đầu óc!” Hoàng đế ôm y, cười cười nói: “Thân tình với ngươi lạnh nhạt, quyền quý hơn ngươi hư ảo, ngươi thật sự cho rằng mình đao thương bất nhập, sao lại không ra xuất gia làm hòa thượng? A Chiểu, ngươi đối đãi Tiết Tể cùng tâm tư ngươi đối đãi giang sơn, không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có, chỉ miễn cưỡng cho trẫm bắt được. ”Hắn lại đem lời nói trước kia của đại hoàng tử vẫn nguyên vẹn trả lại cho y. Đại hoàng tử không nói gì, hồi lâu sau khẽ cười. Y chôn khuôn mặt của mình trên cổ của hoàng đế, ta không thể nhìn thấy biểu hiện của y. Bàn tay hoàng đế đặt trên tóc y, vuốt ve từng chút một.Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của Thái giám: “Hoàng thượng, đã đến lúc đại hoàng tử xuất phát.”

Chương 57