Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…
Chương 64
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmY…chết rồi. Ba chữ này rơi vào tai ta, cũng không có bất kỳ sóng to gió lớn nào, lại giống như ta nghe không rõ đọc không hiểu. Ta ngơ ngác ngửa đầu, nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay Hoàng đế lắc lắc. Tiếng chuông trong trẻo truyền đến, ta nhấc chân đụng vào chuông cổ, không phải nó đang vang lên, quả thật là cái chuông nhỏ kia!Trong chuông đó cất giấu một viên thuốc, bịt kín, căn bản không có tiếng động. Trong đầu ta hiện lên ngàn vạn ý niệm trong đầu, không biết vì sao cố chấp tin tưởng, đại hoàng tử cho dù chết, cũng sẽ không làm mất viên giải dược kia.Y, không, chết! Cùng ba chữ, lại khiến trong lòng ta dâng lên mừng như điên. Ta không kiêng kị gì hết, xông thẳng lên cắn vào góc áo Hoàng đế, sợ tới mức hai người trên mặt đất liên thanh kêu cứu giá. Áo ngủ đơn bạc của hoàng đế bị ta xé rách, ta ngửa mặt nhìn hắn, thân thể liều mạng vây quanh hắn, đẩy hắn đi ra ngoài. Hắn nghi hoặc nhìn ta, trên mặt còn lưu lại loại ý cười cổ quái này, lại bỗng nhiên mở to hai mắt, ngồi xổm xuống đưa chuông nhỏ đến trước mắt ta, “Ngươi có phải muốn nói cho ta biết, A Chiểu còn sống không?”Ta nếu là người, giờ phút này nhất định nở nụ cười, cúi đầu cắn giày hoàng đế, thúc giục hắn nhanh chóng đi tìm đại hoàng tử. Hắn cũng cười rộ lên, rõ ràng là biểu tình giống như vừa rồi, trong mắt lại có vẻ vui mừng.Ta không biết trong mắt ta có thần sắc giống như vậy.Một ngày tháng bảy, hoàng đế đích thân chinh tấn công Lương quốc, Chử Quân cơ hồ dốc toàn bộ lực lựogn, từng nhóm binh lính từ biên cảnh áp vào Lương quốc. Mấy hoàng tử tranh quyền đoạt vị kia như từ đại mộng mới tỉnh, cùng thám hoa nghị hòa, nhất trí chống đỡ Chử quân.Ta rốt cục cũng có thể rời khỏi Hoàng đô Chử quốc, đi theo đại quân vượt qua Trường Hà, đi tới Tố quốc cũ. Hoàng đế mặc dù thân chinh, chủ tướng vẫn là Hàn tướng quân, hắn mang theo ta cùng một chi tiểu đội, không ngừng vó ngựa đi giữa núi tuyết bắc cảnh, chỉ hy vọng sớm một ngày có thể nhìn thấy người nọ.Đại hoàng tử đến tột cùng ở đâu? Chuông nhỏ là do thủ hạ của Hoàng đế tìm được trên một thi thể bị cháy không thành hình dáng ở sơn cốc lúc xảy ra chuyện, thân hình tương tự đại hoàng tử, lại đeo một tín vật như vậy. Nếu y quả thật chết trong cốc, giải dược trong chuông không có khả năng không cánh mà bay, nhất định là có người giả mạo thi thể, ý đồ lừa gạt Hoàng đế. Nếu đại hoàng tử chính là người kia, sẽ không lưu lại sơ hở như vậy. Biết trong chuông có thuốc chỉ có đại hoàng tử, đem chuông treo trên thi thể lại là người khác, đại hoàng tử cố ý lấy thuốc ở trong chuông nhỏ, cũng là vì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất lại là đại hoàng tử bị bắt, đối phương muốn lừa y chết, y lại nhân cơ hội nói cho Hoàng đế biết mình chưa chết. Mà nghĩ ra loại quỷ kế này, ngoại trừ thám hoa thì không có ai khác.
Edit by Mặc Hàm
Y…chết rồi. Ba chữ này rơi vào tai ta, cũng không có bất kỳ sóng to gió lớn nào, lại giống như ta nghe không rõ đọc không hiểu. Ta ngơ ngác ngửa đầu, nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay Hoàng đế lắc lắc. Tiếng chuông trong trẻo truyền đến, ta nhấc chân đụng vào chuông cổ, không phải nó đang vang lên, quả thật là cái chuông nhỏ kia!
Trong chuông đó cất giấu một viên thuốc, bịt kín, căn bản không có tiếng động. Trong đầu ta hiện lên ngàn vạn ý niệm trong đầu, không biết vì sao cố chấp tin tưởng, đại hoàng tử cho dù chết, cũng sẽ không làm mất viên giải dược kia.
Y, không, chết! Cùng ba chữ, lại khiến trong lòng ta dâng lên mừng như điên. Ta không kiêng kị gì hết, xông thẳng lên cắn vào góc áo Hoàng đế, sợ tới mức hai người trên mặt đất liên thanh kêu cứu giá. Áo ngủ đơn bạc của hoàng đế bị ta xé rách, ta ngửa mặt nhìn hắn, thân thể liều mạng vây quanh hắn, đẩy hắn đi ra ngoài. Hắn nghi hoặc nhìn ta, trên mặt còn lưu lại loại ý cười cổ quái này, lại bỗng nhiên mở to hai mắt, ngồi xổm xuống đưa chuông nhỏ đến trước mắt ta, “Ngươi có phải muốn nói cho ta biết, A Chiểu còn sống không?”
Ta nếu là người, giờ phút này nhất định nở nụ cười, cúi đầu cắn giày hoàng đế, thúc giục hắn nhanh chóng đi tìm đại hoàng tử. Hắn cũng cười rộ lên, rõ ràng là biểu tình giống như vừa rồi, trong mắt lại có vẻ vui mừng.
Ta không biết trong mắt ta có thần sắc giống như vậy.
Một ngày tháng bảy, hoàng đế đích thân chinh tấn công Lương quốc, Chử Quân cơ hồ dốc toàn bộ lực lựogn, từng nhóm binh lính từ biên cảnh áp vào Lương quốc. Mấy hoàng tử tranh quyền đoạt vị kia như từ đại mộng mới tỉnh, cùng thám hoa nghị hòa, nhất trí chống đỡ Chử quân.
Ta rốt cục cũng có thể rời khỏi Hoàng đô Chử quốc, đi theo đại quân vượt qua Trường Hà, đi tới Tố quốc cũ. Hoàng đế mặc dù thân chinh, chủ tướng vẫn là Hàn tướng quân, hắn mang theo ta cùng một chi tiểu đội, không ngừng vó ngựa đi giữa núi tuyết bắc cảnh, chỉ hy vọng sớm một ngày có thể nhìn thấy người nọ.
Đại hoàng tử đến tột cùng ở đâu? Chuông nhỏ là do thủ hạ của Hoàng đế tìm được trên một thi thể bị cháy không thành hình dáng ở sơn cốc lúc xảy ra chuyện, thân hình tương tự đại hoàng tử, lại đeo một tín vật như vậy. Nếu y quả thật chết trong cốc, giải dược trong chuông không có khả năng không cánh mà bay, nhất định là có người giả mạo thi thể, ý đồ lừa gạt Hoàng đế. Nếu đại hoàng tử chính là người kia, sẽ không lưu lại sơ hở như vậy. Biết trong chuông có thuốc chỉ có đại hoàng tử, đem chuông treo trên thi thể lại là người khác, đại hoàng tử cố ý lấy thuốc ở trong chuông nhỏ, cũng là vì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất lại là đại hoàng tử bị bắt, đối phương muốn lừa y chết, y lại nhân cơ hội nói cho Hoàng đế biết mình chưa chết. Mà nghĩ ra loại quỷ kế này, ngoại trừ thám hoa thì không có ai khác.
Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmY…chết rồi. Ba chữ này rơi vào tai ta, cũng không có bất kỳ sóng to gió lớn nào, lại giống như ta nghe không rõ đọc không hiểu. Ta ngơ ngác ngửa đầu, nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay Hoàng đế lắc lắc. Tiếng chuông trong trẻo truyền đến, ta nhấc chân đụng vào chuông cổ, không phải nó đang vang lên, quả thật là cái chuông nhỏ kia!Trong chuông đó cất giấu một viên thuốc, bịt kín, căn bản không có tiếng động. Trong đầu ta hiện lên ngàn vạn ý niệm trong đầu, không biết vì sao cố chấp tin tưởng, đại hoàng tử cho dù chết, cũng sẽ không làm mất viên giải dược kia.Y, không, chết! Cùng ba chữ, lại khiến trong lòng ta dâng lên mừng như điên. Ta không kiêng kị gì hết, xông thẳng lên cắn vào góc áo Hoàng đế, sợ tới mức hai người trên mặt đất liên thanh kêu cứu giá. Áo ngủ đơn bạc của hoàng đế bị ta xé rách, ta ngửa mặt nhìn hắn, thân thể liều mạng vây quanh hắn, đẩy hắn đi ra ngoài. Hắn nghi hoặc nhìn ta, trên mặt còn lưu lại loại ý cười cổ quái này, lại bỗng nhiên mở to hai mắt, ngồi xổm xuống đưa chuông nhỏ đến trước mắt ta, “Ngươi có phải muốn nói cho ta biết, A Chiểu còn sống không?”Ta nếu là người, giờ phút này nhất định nở nụ cười, cúi đầu cắn giày hoàng đế, thúc giục hắn nhanh chóng đi tìm đại hoàng tử. Hắn cũng cười rộ lên, rõ ràng là biểu tình giống như vừa rồi, trong mắt lại có vẻ vui mừng.Ta không biết trong mắt ta có thần sắc giống như vậy.Một ngày tháng bảy, hoàng đế đích thân chinh tấn công Lương quốc, Chử Quân cơ hồ dốc toàn bộ lực lựogn, từng nhóm binh lính từ biên cảnh áp vào Lương quốc. Mấy hoàng tử tranh quyền đoạt vị kia như từ đại mộng mới tỉnh, cùng thám hoa nghị hòa, nhất trí chống đỡ Chử quân.Ta rốt cục cũng có thể rời khỏi Hoàng đô Chử quốc, đi theo đại quân vượt qua Trường Hà, đi tới Tố quốc cũ. Hoàng đế mặc dù thân chinh, chủ tướng vẫn là Hàn tướng quân, hắn mang theo ta cùng một chi tiểu đội, không ngừng vó ngựa đi giữa núi tuyết bắc cảnh, chỉ hy vọng sớm một ngày có thể nhìn thấy người nọ.Đại hoàng tử đến tột cùng ở đâu? Chuông nhỏ là do thủ hạ của Hoàng đế tìm được trên một thi thể bị cháy không thành hình dáng ở sơn cốc lúc xảy ra chuyện, thân hình tương tự đại hoàng tử, lại đeo một tín vật như vậy. Nếu y quả thật chết trong cốc, giải dược trong chuông không có khả năng không cánh mà bay, nhất định là có người giả mạo thi thể, ý đồ lừa gạt Hoàng đế. Nếu đại hoàng tử chính là người kia, sẽ không lưu lại sơ hở như vậy. Biết trong chuông có thuốc chỉ có đại hoàng tử, đem chuông treo trên thi thể lại là người khác, đại hoàng tử cố ý lấy thuốc ở trong chuông nhỏ, cũng là vì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất lại là đại hoàng tử bị bắt, đối phương muốn lừa y chết, y lại nhân cơ hội nói cho Hoàng đế biết mình chưa chết. Mà nghĩ ra loại quỷ kế này, ngoại trừ thám hoa thì không có ai khác.