“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. .
Chương 6: Chương 6
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Lăng ca ca...!Ngươi nói nếu như ta đã chết...!Ngươi có thể hay không có một chút khổ sở a...!Ha ha...!Vậy cũng sẽ có một chút đi, ta thế nhưng từ mười hai tuổi thích thích ngươi mà.Lăng ca ca...!Kỳ thực Thần Thần hình như muốn ngươi lại ôm ta một cái a...!Lăng ca ca, ta trước đây nói qua, ngươi nếu như đối đãi không tốt ta cũng không cần ngươi, thế nhưng Thần Thần rõ ràng đã thật biết điều đi, ngươi thế nào liền...!Không cần ta trước…Ta vươn tay, muôn ôm người trên người, nhưng tay của ta bị trói, ta ôm không được...!Lăng ca ca, Thần Thần ôm không được ngươi...“Ngô...!Lăng ca ca...” Người trên người cứng lại.“Lăng ca ca...” Ta bắt đầu liều mạng giãy sợi dây trên tay, khóc lớn, hắn dường như hoảng hồn, cởi sợi dây ra, ta ôm chặc lấy cổ của hắn, đem mặt dán tại ngực của hắn, cà cà, đã bao lâu...!Không có được cái ôm của ngươi…“Lăng ca ca...!Ta đau quá...!Ta đau quá đau quá...!Lăng ca ca, ta không có hại Niên phi nương nương, Thần Thần không có...!Lăng ca ca...!Ta rất nhớ ngươi, ngươi đem Lăng ca ca trả lại cho ta...!Có được hay không?”Nước mắt rất nhanh thì thấm ướt lồng ngực của hắn.Hắn bi thương kéo ta.“Thần Thần, chúng ta tại sao phải biến thành như vậy...”Đúng vậy...!Chúng ta làm sao sẽ biến thành như vậy....
Lăng ca ca...!Ngươi nói nếu như ta đã chết...!Ngươi có thể hay không có một chút khổ sở a...!Ha ha...!Vậy cũng sẽ có một chút đi, ta thế nhưng từ mười hai tuổi thích thích ngươi mà.
Lăng ca ca...!Kỳ thực Thần Thần hình như muốn ngươi lại ôm ta một cái a...!Lăng ca ca, ta trước đây nói qua, ngươi nếu như đối đãi không tốt ta cũng không cần ngươi, thế nhưng Thần Thần rõ ràng đã thật biết điều đi, ngươi thế nào liền...!Không cần ta trước…
Ta vươn tay, muôn ôm người trên người, nhưng tay của ta bị trói, ta ôm không được...!Lăng ca ca, Thần Thần ôm không được ngươi...
“Ngô...!Lăng ca ca...” Người trên người cứng lại.
“Lăng ca ca...” Ta bắt đầu liều mạng giãy sợi dây trên tay, khóc lớn, hắn dường như hoảng hồn, cởi sợi dây ra, ta ôm chặc lấy cổ của hắn, đem mặt dán tại ngực của hắn, cà cà, đã bao lâu...!Không có được cái ôm của ngươi…
“Lăng ca ca...!Ta đau quá...!Ta đau quá đau quá...!Lăng ca ca, ta không có hại Niên phi nương nương, Thần Thần không có...!Lăng ca ca...!Ta rất nhớ ngươi, ngươi đem Lăng ca ca trả lại cho ta...!Có được hay không?”
Nước mắt rất nhanh thì thấm ướt lồng ngực của hắn.
Hắn bi thương kéo ta.
“Thần Thần, chúng ta tại sao phải biến thành như vậy...”
Đúng vậy...!Chúng ta làm sao sẽ biến thành như vậy....
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Lăng ca ca...!Ngươi nói nếu như ta đã chết...!Ngươi có thể hay không có một chút khổ sở a...!Ha ha...!Vậy cũng sẽ có một chút đi, ta thế nhưng từ mười hai tuổi thích thích ngươi mà.Lăng ca ca...!Kỳ thực Thần Thần hình như muốn ngươi lại ôm ta một cái a...!Lăng ca ca, ta trước đây nói qua, ngươi nếu như đối đãi không tốt ta cũng không cần ngươi, thế nhưng Thần Thần rõ ràng đã thật biết điều đi, ngươi thế nào liền...!Không cần ta trước…Ta vươn tay, muôn ôm người trên người, nhưng tay của ta bị trói, ta ôm không được...!Lăng ca ca, Thần Thần ôm không được ngươi...“Ngô...!Lăng ca ca...” Người trên người cứng lại.“Lăng ca ca...” Ta bắt đầu liều mạng giãy sợi dây trên tay, khóc lớn, hắn dường như hoảng hồn, cởi sợi dây ra, ta ôm chặc lấy cổ của hắn, đem mặt dán tại ngực của hắn, cà cà, đã bao lâu...!Không có được cái ôm của ngươi…“Lăng ca ca...!Ta đau quá...!Ta đau quá đau quá...!Lăng ca ca, ta không có hại Niên phi nương nương, Thần Thần không có...!Lăng ca ca...!Ta rất nhớ ngươi, ngươi đem Lăng ca ca trả lại cho ta...!Có được hay không?”Nước mắt rất nhanh thì thấm ướt lồng ngực của hắn.Hắn bi thương kéo ta.“Thần Thần, chúng ta tại sao phải biến thành như vậy...”Đúng vậy...!Chúng ta làm sao sẽ biến thành như vậy....