“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. .
Chương 19: Chương 19
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Đêm ngày thứ hai, trong cung rất náo nhiệt, tất cả mọi người chơi đố đèn, đoán trúng có thể đi lĩnh thưởng.Tiêu Lương Thần ở trong phòng đợi không có ý nghĩa, vì vậy y khoác một chiếc áo lông hồ đã cũ, ra khỏi cửa.Y đi nhanh đến chỗ đố đèn, lại xa xa thấy Công Tử Lăng cười ôn nhu nắm Niên phi, trong tay Niên phi còn cầm một cây mứt quả.Tiêu Lương Thần có chút hâm mộ nhìn Niên phi, y nghĩ, Lăng ca ca có bao nhiêu lâu không có đối với ta nở nụ cười… Lăng ca ca… Thần Thần cũng muốn ăn mứt quả…Niên phi chỉ chỉ chiếc đèn lồng cao nhất kia, Công Tử Lăng ôm lấy hắn, hắn buông đố đèn trong tay ra, tiện tay vứt luôn cây mứt quả xuống đất, sôi nổi lôi kéo Công Tử Lăng rời đi.Sau khi bọn họ đi, Tiêu Lương Thần đi tới, có chút đau lòng nhìn mứt quả trên đất.Y ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đẹp mắt này, y tìm một cái ở thấp nhất, nhón chân lên cầm đố đèn xuống tới.“Cái này có cái gì chứ, Thần Thần một người cũng có thể lấy xuống, không cần người khác ôm.”Tiêu Lương Thần nghĩ đến thật lâu không đi qua hậu hoa viên nhìn, cũng không biết cái xích đu Công Tử Lăng làm cho y còn ở đó hay không.Y đi tới đó, rồi lại nhìn thấy Công Tử Lăng đẩy Niên phi ngồi ở trên xích đu, Tiêu Lương Thần nghĩ, mình thật đúng là đi đến chỗ nào đều có thể thấy bọn họ a.Chỉ chốc lát, Niên phi hình như mệt mỏi, Công Tử Lăng dẫn hắn về tới tẩm cung.Tiêu Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng ngồi lên, y cầm sợi dây hai bên, nhẹ nhàng đung đưa, ngực có chút chua xót.Lăng ca ca tại sao có thể đẩy người khác ngồi trên xích đu cơ chứ….
Đêm ngày thứ hai, trong cung rất náo nhiệt, tất cả mọi người chơi đố đèn, đoán trúng có thể đi lĩnh thưởng.
Tiêu Lương Thần ở trong phòng đợi không có ý nghĩa, vì vậy y khoác một chiếc áo lông hồ đã cũ, ra khỏi cửa.
Y đi nhanh đến chỗ đố đèn, lại xa xa thấy Công Tử Lăng cười ôn nhu nắm Niên phi, trong tay Niên phi còn cầm một cây mứt quả.
Tiêu Lương Thần có chút hâm mộ nhìn Niên phi, y nghĩ, Lăng ca ca có bao nhiêu lâu không có đối với ta nở nụ cười… Lăng ca ca… Thần Thần cũng muốn ăn mứt quả…
Niên phi chỉ chỉ chiếc đèn lồng cao nhất kia, Công Tử Lăng ôm lấy hắn, hắn buông đố đèn trong tay ra, tiện tay vứt luôn cây mứt quả xuống đất, sôi nổi lôi kéo Công Tử Lăng rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Tiêu Lương Thần đi tới, có chút đau lòng nhìn mứt quả trên đất.
Y ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đẹp mắt này, y tìm một cái ở thấp nhất, nhón chân lên cầm đố đèn xuống tới.
“Cái này có cái gì chứ, Thần Thần một người cũng có thể lấy xuống, không cần người khác ôm.
”
Tiêu Lương Thần nghĩ đến thật lâu không đi qua hậu hoa viên nhìn, cũng không biết cái xích đu Công Tử Lăng làm cho y còn ở đó hay không.
Y đi tới đó, rồi lại nhìn thấy Công Tử Lăng đẩy Niên phi ngồi ở trên xích đu, Tiêu Lương Thần nghĩ, mình thật đúng là đi đến chỗ nào đều có thể thấy bọn họ a.
Chỉ chốc lát, Niên phi hình như mệt mỏi, Công Tử Lăng dẫn hắn về tới tẩm cung.
Tiêu Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng ngồi lên, y cầm sợi dây hai bên, nhẹ nhàng đung đưa, ngực có chút chua xót.
Lăng ca ca tại sao có thể đẩy người khác ngồi trên xích đu cơ chứ….
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Đêm ngày thứ hai, trong cung rất náo nhiệt, tất cả mọi người chơi đố đèn, đoán trúng có thể đi lĩnh thưởng.Tiêu Lương Thần ở trong phòng đợi không có ý nghĩa, vì vậy y khoác một chiếc áo lông hồ đã cũ, ra khỏi cửa.Y đi nhanh đến chỗ đố đèn, lại xa xa thấy Công Tử Lăng cười ôn nhu nắm Niên phi, trong tay Niên phi còn cầm một cây mứt quả.Tiêu Lương Thần có chút hâm mộ nhìn Niên phi, y nghĩ, Lăng ca ca có bao nhiêu lâu không có đối với ta nở nụ cười… Lăng ca ca… Thần Thần cũng muốn ăn mứt quả…Niên phi chỉ chỉ chiếc đèn lồng cao nhất kia, Công Tử Lăng ôm lấy hắn, hắn buông đố đèn trong tay ra, tiện tay vứt luôn cây mứt quả xuống đất, sôi nổi lôi kéo Công Tử Lăng rời đi.Sau khi bọn họ đi, Tiêu Lương Thần đi tới, có chút đau lòng nhìn mứt quả trên đất.Y ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đẹp mắt này, y tìm một cái ở thấp nhất, nhón chân lên cầm đố đèn xuống tới.“Cái này có cái gì chứ, Thần Thần một người cũng có thể lấy xuống, không cần người khác ôm.”Tiêu Lương Thần nghĩ đến thật lâu không đi qua hậu hoa viên nhìn, cũng không biết cái xích đu Công Tử Lăng làm cho y còn ở đó hay không.Y đi tới đó, rồi lại nhìn thấy Công Tử Lăng đẩy Niên phi ngồi ở trên xích đu, Tiêu Lương Thần nghĩ, mình thật đúng là đi đến chỗ nào đều có thể thấy bọn họ a.Chỉ chốc lát, Niên phi hình như mệt mỏi, Công Tử Lăng dẫn hắn về tới tẩm cung.Tiêu Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng ngồi lên, y cầm sợi dây hai bên, nhẹ nhàng đung đưa, ngực có chút chua xót.Lăng ca ca tại sao có thể đẩy người khác ngồi trên xích đu cơ chứ….