“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. .
Chương 28: Chương 28
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Lại qua hai tháng, bụng Tiêu Lương Thần nặng trịch đọng ở trên hông, đúng là so với trước lại lớn hai vòng, hai tay sắp ôm không tới,, đã nhiều ngày Tiêu Lương Thần hầu như mỗi ngày nằm ở trên giường kêu rên, Công Tử Lăng không ngừng nhu thắt lưng nhu chân cho người nằm trên giường, cực kỳ đau lòng.“Hoàng hậu, đâu khó chịu, ở đây đau không?” Công Tử Lăng một bên xoa chân cho Tiêu Lương Thần, một bên hỏi y.“Hoàng thượng… Nô tì đau thắt lưng…” Công Tử Lăng vội vàng nhu thắt lưng cho y, hắn nhìn bụng Tiêu Lương Thần không khỏi nhíu nhíu mày, thế nào lớn như vậy, lúc này mới chín tháng, so với người ta đủ tháng cũng phải lớn hơn rất nhiều, chớ không phải là mang song thai?Tiêu Lương Thần cười cười.“Đây chẳng phải là rất tốt, hoàng thượng có thể một lần được hai hài tử.”“Trẫm cũng là muốn ngươi sinh cho trẫm bảy tám hài tử, chỉ là sợ thân thể của ngươi ăn không tiêu a…”Tiêu Lương Thần thổi phù một tiếng bật cười.“Hoàng thượng cho rằng nô tì là cái gì, heo sao, sinh nhiều như vậy.”Công Tử Lăng cười cười, lên giường, ôm Tiêu Lương Thần vào lòng, vuốt ve bụng thiên hạ, nghĩ thầm, sau đó trẫm nhất định sẽ cùng ngươi sinh hạ bảy tám hài tử.——————“Ngươi gọi trẫm tới có chuyện gì.” Công Tử Lăng thưởng thức trứ chén trà trong tay, nhàn nhạt nhìn Niên phi.“Công Tử Lăng, ta có thể cứu Tiêu Lương Thần một mạng, ngươi tin hay không.” Niên phi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Công Tử Lăng.“Nga? Trẫm cũng không biết hoàng hậu của trẫm làm sao vậy, cần ngươi cứu.”“Nói đến tận đây, hoàng thượng tin hay không là chuyện của ngươi, hoàng thượng tùy thời có thể tới tìm ta.”“Hừ.” Công Tử Lăng híp mắt một cái, cười lạnh ly khai, hiển nhiên là không tin.“Nương nương, vì sao…” Cung nữ bên người Niên phi nhìn hắn.“Tiêu Lương Thần y không đáng chết, huống chi, trên đời này chuyện có thể để cho người sống không bằng chết, rất nhiều, không phải sao?” Niên phi cười lạnh lùng âm hiểm nhìn trống rỗng trống rỗng của mình..
Lại qua hai tháng, bụng Tiêu Lương Thần nặng trịch đọng ở trên hông, đúng là so với trước lại lớn hai vòng, hai tay sắp ôm không tới,, đã nhiều ngày Tiêu Lương Thần hầu như mỗi ngày nằm ở trên giường kêu rên, Công Tử Lăng không ngừng nhu thắt lưng nhu chân cho người nằm trên giường, cực kỳ đau lòng.
“Hoàng hậu, đâu khó chịu, ở đây đau không?” Công Tử Lăng một bên xoa chân cho Tiêu Lương Thần, một bên hỏi y.
“Hoàng thượng… Nô tì đau thắt lưng…” Công Tử Lăng vội vàng nhu thắt lưng cho y, hắn nhìn bụng Tiêu Lương Thần không khỏi nhíu nhíu mày, thế nào lớn như vậy, lúc này mới chín tháng, so với người ta đủ tháng cũng phải lớn hơn rất nhiều, chớ không phải là mang song thai?
Tiêu Lương Thần cười cười.
“Đây chẳng phải là rất tốt, hoàng thượng có thể một lần được hai hài tử.
”
“Trẫm cũng là muốn ngươi sinh cho trẫm bảy tám hài tử, chỉ là sợ thân thể của ngươi ăn không tiêu a…”
Tiêu Lương Thần thổi phù một tiếng bật cười.
“Hoàng thượng cho rằng nô tì là cái gì, heo sao, sinh nhiều như vậy.
”
Công Tử Lăng cười cười, lên giường, ôm Tiêu Lương Thần vào lòng, vuốt ve bụng thiên hạ, nghĩ thầm, sau đó trẫm nhất định sẽ cùng ngươi sinh hạ bảy tám hài tử.
——————
“Ngươi gọi trẫm tới có chuyện gì.
” Công Tử Lăng thưởng thức trứ chén trà trong tay, nhàn nhạt nhìn Niên phi.
“Công Tử Lăng, ta có thể cứu Tiêu Lương Thần một mạng, ngươi tin hay không.
” Niên phi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Công Tử Lăng.
“Nga? Trẫm cũng không biết hoàng hậu của trẫm làm sao vậy, cần ngươi cứu.
”
“Nói đến tận đây, hoàng thượng tin hay không là chuyện của ngươi, hoàng thượng tùy thời có thể tới tìm ta.
”
“Hừ.
” Công Tử Lăng híp mắt một cái, cười lạnh ly khai, hiển nhiên là không tin.
“Nương nương, vì sao…” Cung nữ bên người Niên phi nhìn hắn.
“Tiêu Lương Thần y không đáng chết, huống chi, trên đời này chuyện có thể để cho người sống không bằng chết, rất nhiều, không phải sao?” Niên phi cười lạnh lùng âm hiểm nhìn trống rỗng trống rỗng của mình.
.
Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Lại qua hai tháng, bụng Tiêu Lương Thần nặng trịch đọng ở trên hông, đúng là so với trước lại lớn hai vòng, hai tay sắp ôm không tới,, đã nhiều ngày Tiêu Lương Thần hầu như mỗi ngày nằm ở trên giường kêu rên, Công Tử Lăng không ngừng nhu thắt lưng nhu chân cho người nằm trên giường, cực kỳ đau lòng.“Hoàng hậu, đâu khó chịu, ở đây đau không?” Công Tử Lăng một bên xoa chân cho Tiêu Lương Thần, một bên hỏi y.“Hoàng thượng… Nô tì đau thắt lưng…” Công Tử Lăng vội vàng nhu thắt lưng cho y, hắn nhìn bụng Tiêu Lương Thần không khỏi nhíu nhíu mày, thế nào lớn như vậy, lúc này mới chín tháng, so với người ta đủ tháng cũng phải lớn hơn rất nhiều, chớ không phải là mang song thai?Tiêu Lương Thần cười cười.“Đây chẳng phải là rất tốt, hoàng thượng có thể một lần được hai hài tử.”“Trẫm cũng là muốn ngươi sinh cho trẫm bảy tám hài tử, chỉ là sợ thân thể của ngươi ăn không tiêu a…”Tiêu Lương Thần thổi phù một tiếng bật cười.“Hoàng thượng cho rằng nô tì là cái gì, heo sao, sinh nhiều như vậy.”Công Tử Lăng cười cười, lên giường, ôm Tiêu Lương Thần vào lòng, vuốt ve bụng thiên hạ, nghĩ thầm, sau đó trẫm nhất định sẽ cùng ngươi sinh hạ bảy tám hài tử.——————“Ngươi gọi trẫm tới có chuyện gì.” Công Tử Lăng thưởng thức trứ chén trà trong tay, nhàn nhạt nhìn Niên phi.“Công Tử Lăng, ta có thể cứu Tiêu Lương Thần một mạng, ngươi tin hay không.” Niên phi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Công Tử Lăng.“Nga? Trẫm cũng không biết hoàng hậu của trẫm làm sao vậy, cần ngươi cứu.”“Nói đến tận đây, hoàng thượng tin hay không là chuyện của ngươi, hoàng thượng tùy thời có thể tới tìm ta.”“Hừ.” Công Tử Lăng híp mắt một cái, cười lạnh ly khai, hiển nhiên là không tin.“Nương nương, vì sao…” Cung nữ bên người Niên phi nhìn hắn.“Tiêu Lương Thần y không đáng chết, huống chi, trên đời này chuyện có thể để cho người sống không bằng chết, rất nhiều, không phải sao?” Niên phi cười lạnh lùng âm hiểm nhìn trống rỗng trống rỗng của mình..