Tác giả:

“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. .

Chương 36: Chương 36

Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Công Tử Lăng quay đầu lại, nhìn Tiêu Lương Thần tràn đầy là máu, hắn run rẩy đi tới, hắn sắp đứng không được nhưng hắn không thể ngã xuống, hắn vẫn không thể ngã xuống… Hắn ngã xuống… Thần Thần của hắn làm sao bây giờ chứ…“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu…” Thanh âm của Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng, lại như là đánh vào lòng của Công Tử Lăng.“Thần Thần, ta…”“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu?” Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng cắt đứt hắn, mắt không chớp nhìn hắn.Công Tử Lăng hít một hơi thật sâu, hắn đang run rẩy, hắn đang sợ.“Thần Thần… Chúng ta còn có một cái hài tử…” Còn chưa nói hết câu, Tiêu Lương Thần liền vọt tới, liều mạng cắn lên cổ của Công Tử Lăng.Công Tử Lăng không nói được một lời, ôm thật chặc người hư nhược trong lòng.“A! Công Tử Lăng! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Tiêu Lương Thần liều mạng đấm Công Tử Lăng, trong miệng đều là máu của Công Tử Lăng, nước mắt của cũng không nhịn được, không ngừng chảy xuống, y hỏng mất thất thanh khóc rống.“Công Tử Lăng… là con của chúng ta a… Đó là ta hoài thai chín tháng, liều mạng sinh hạ hài tử a!”Công Tử Lăng ôm Tiêu Lương Thần hỏng mất quỳ trên mặt đất.Người trong lòng không ngừng khóc rống, nước mắt của hắn cũng rớt xuống, thế nhưng Thần Thần… Ta có thể làm sao đây…Đột nhiên… Người trong ngực ngưng khóc, đẩy hắn ra, chạy tới một bên, hắn đứng ở đó, không khóc, chỉ là lẳng lặng nói.“Công Tử Lăng, ta hận ngươi.” Nói xong, y cầm lên cây đao kia, cười nhìn Công Tử Lăng.Gió nhẹ nhàng đem tóc của y thổi bay, sắc mặt y trắng bệch, dưới thân còn đọng máu tươi.“Lăng ca ca, ta không cần ngươi…”Tiêu Lương Thần cười nhìn Công Tử Lăng đang sững sờ ở đó, hung hăng đâm về phía lồng ngực của mình.Gió nhẹ đem lời nói của y thổi tan, Công Tử Lăng nhìn Tiêu Lương Thần ở trước mặt hắn ngã xuống, dưới người của y là một mảnh vết máu.“Tiêu Lương Thần –!! Ách –” Công Tử Lăng phun ra một ngụm tiên huyết, gần như là  nằm úp sấp đến rồi Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần, khóc rống bưng vết thương của y.Lảo đảo ôm lấy y, chạy về phía, rõ ràng người trong ngực không nặng, Công Tử Lăng lại thiếu chút nữa không đứng lên nổi..

Công Tử Lăng quay đầu lại, nhìn Tiêu Lương Thần tràn đầy là máu, hắn run rẩy đi tới, hắn sắp đứng không được nhưng hắn không thể ngã xuống, hắn vẫn không thể ngã xuống… Hắn ngã xuống… Thần Thần của hắn làm sao bây giờ chứ…

“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu…” Thanh âm của Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng, lại như là đánh vào lòng của Công Tử Lăng.

“Thần Thần, ta…”

“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu?” Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng cắt đứt hắn, mắt không chớp nhìn hắn.

Công Tử Lăng hít một hơi thật sâu, hắn đang run rẩy, hắn đang sợ.

“Thần Thần… Chúng ta còn có một cái hài tử…” Còn chưa nói hết câu, Tiêu Lương Thần liền vọt tới, liều mạng cắn lên cổ của Công Tử Lăng.

Công Tử Lăng không nói được một lời, ôm thật chặc người hư nhược trong lòng.

“A! Công Tử Lăng! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Tiêu Lương Thần liều mạng đấm Công Tử Lăng, trong miệng đều là máu của Công Tử Lăng, nước mắt của cũng không nhịn được, không ngừng chảy xuống, y hỏng mất thất thanh khóc rống.

“Công Tử Lăng… là con của chúng ta a… Đó là ta hoài thai chín tháng, liều mạng sinh hạ hài tử a!”

Công Tử Lăng ôm Tiêu Lương Thần hỏng mất quỳ trên mặt đất.

Người trong lòng không ngừng khóc rống, nước mắt của hắn cũng rớt xuống, thế nhưng Thần Thần… Ta có thể làm sao đây…

Đột nhiên… Người trong ngực ngưng khóc, đẩy hắn ra, chạy tới một bên, hắn đứng ở đó, không khóc, chỉ là lẳng lặng nói.

“Công Tử Lăng, ta hận ngươi.

” Nói xong, y cầm lên cây đao kia, cười nhìn Công Tử Lăng.

Gió nhẹ nhàng đem tóc của y thổi bay, sắc mặt y trắng bệch, dưới thân còn đọng máu tươi.

“Lăng ca ca, ta không cần ngươi…”

Tiêu Lương Thần cười nhìn Công Tử Lăng đang sững sờ ở đó, hung hăng đâm về phía lồng ngực của mình.

Gió nhẹ đem lời nói của y thổi tan, Công Tử Lăng nhìn Tiêu Lương Thần ở trước mặt hắn ngã xuống, dưới người của y là một mảnh vết máu.

“Tiêu Lương Thần –!! Ách –” Công Tử Lăng phun ra một ngụm tiên huyết, gần như là  nằm úp sấp đến rồi Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần, khóc rống bưng vết thương của y.

Lảo đảo ôm lấy y, chạy về phía, rõ ràng người trong ngực không nặng, Công Tử Lăng lại thiếu chút nữa không đứng lên nổi.

.

Hoàng Hậu Đa Kiều Như VậyTác giả: Giang Vãn SầuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược“Ân hừ — “ Nam nhân trên người còn đang không ngừng trừu động, hai tay của ta bị hắn trói đặt trên đầu. “Ách — ” Đau đớn kịch liệt khiến trước mắt ta có chút không rõ, ta cắn răng thật chặc, không có phát ra rên rỉ. Ta thở hổn hển, đau đến nước mắt hầu như muốn tràn ra vành mắt, lại bị ta sanh ép trở lại, ta biết, hắn không thích ta khóc. Hắn sớm thì không phải là thiếu niên năm đó cưng chiều ta yêu ta, hắn hôm nay là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn. Ta cắn chặc môi, không ngừng thở hổn hển. Chỉ cầu người trên người nhanh kết thúc, ta đau có chút hoảng hốt, lòng bàn tay bị bấm ra máu. Ta chỉ có thể không ngừng ở trong lòng suy nghĩ chuyện cũ năm xưa, nỗ lực phân dời lực chú ý. Ở trong lòng, ta nhìn thấy mười sáu tuổi năm ấy của chúng ta, năm hắn vẫn còn là hoàng tử, rất thích gọi mình Thần Thần, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai tháng, còn càng muốn mình kêu hắn ca ca. Nghĩ vậy, ta cười cười, lại đột nhiên bị người trên người mạnh va chạm kéo về tư duy. . Công Tử Lăng quay đầu lại, nhìn Tiêu Lương Thần tràn đầy là máu, hắn run rẩy đi tới, hắn sắp đứng không được nhưng hắn không thể ngã xuống, hắn vẫn không thể ngã xuống… Hắn ngã xuống… Thần Thần của hắn làm sao bây giờ chứ…“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu…” Thanh âm của Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng, lại như là đánh vào lòng của Công Tử Lăng.“Thần Thần, ta…”“Lăng ca ca… Con của chúng ta đâu?” Tiêu Lương Thần nhẹ nhàng cắt đứt hắn, mắt không chớp nhìn hắn.Công Tử Lăng hít một hơi thật sâu, hắn đang run rẩy, hắn đang sợ.“Thần Thần… Chúng ta còn có một cái hài tử…” Còn chưa nói hết câu, Tiêu Lương Thần liền vọt tới, liều mạng cắn lên cổ của Công Tử Lăng.Công Tử Lăng không nói được một lời, ôm thật chặc người hư nhược trong lòng.“A! Công Tử Lăng! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Tiêu Lương Thần liều mạng đấm Công Tử Lăng, trong miệng đều là máu của Công Tử Lăng, nước mắt của cũng không nhịn được, không ngừng chảy xuống, y hỏng mất thất thanh khóc rống.“Công Tử Lăng… là con của chúng ta a… Đó là ta hoài thai chín tháng, liều mạng sinh hạ hài tử a!”Công Tử Lăng ôm Tiêu Lương Thần hỏng mất quỳ trên mặt đất.Người trong lòng không ngừng khóc rống, nước mắt của hắn cũng rớt xuống, thế nhưng Thần Thần… Ta có thể làm sao đây…Đột nhiên… Người trong ngực ngưng khóc, đẩy hắn ra, chạy tới một bên, hắn đứng ở đó, không khóc, chỉ là lẳng lặng nói.“Công Tử Lăng, ta hận ngươi.” Nói xong, y cầm lên cây đao kia, cười nhìn Công Tử Lăng.Gió nhẹ nhàng đem tóc của y thổi bay, sắc mặt y trắng bệch, dưới thân còn đọng máu tươi.“Lăng ca ca, ta không cần ngươi…”Tiêu Lương Thần cười nhìn Công Tử Lăng đang sững sờ ở đó, hung hăng đâm về phía lồng ngực của mình.Gió nhẹ đem lời nói của y thổi tan, Công Tử Lăng nhìn Tiêu Lương Thần ở trước mặt hắn ngã xuống, dưới người của y là một mảnh vết máu.“Tiêu Lương Thần –!! Ách –” Công Tử Lăng phun ra một ngụm tiên huyết, gần như là  nằm úp sấp đến rồi Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần, khóc rống bưng vết thương của y.Lảo đảo ôm lấy y, chạy về phía, rõ ràng người trong ngực không nặng, Công Tử Lăng lại thiếu chút nữa không đứng lên nổi..

Chương 36: Chương 36