Toà nhà cổ kính vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Bạc Nhược vừa tăng tốc chạy vừa xoay người nhìn đám người đang đuổi theo mình ở phía sau, khoảng cách gần như gan tấc. Hô hấp của Bạc Nhược ngày một khó khăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Bạc Nhược vừa xoay người vừa chạy nên không để ý trước mặt đã xuất hiện một người đàn ông, gương mặt lạnh lẽo lãnh khốc. Rầm ! Cả người Bạc Nhược va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Người kia thuận thế kéo cô vào lòng rồi đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau dừng bước. “ Năm năm không gặp, thân thủ kém đi rất nhiều ”. Người kia khẽ cười, giọng nói bất giác trở nên ấm áp. Lời kia lọt vào tai, cơ thể Bạc Nhược cơ hồ vì lạnh mà run lên, lời nói rõ ràng là ấm áp. Cô không cần ngẩng đầu cũng biết, kẻ kia chính là Vô Kỵ, người đàn ông mà năm năm nay cô chạy trốn, mà cũng là người đàn ông cả đời này cô hận nhất. Thanh âm Bạc Nhược khẽ run, giọng nói yếu ớt cất lên. “ Anh rốt cuộc muốn gì ? ”. Toà nhà cổ kính này rất tối, ánh sáng từ bên…
Chương 78: 78: Sự Chuộc Tội Của Vô Kỵ
Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải YêuTác giả: Tử VuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcToà nhà cổ kính vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Bạc Nhược vừa tăng tốc chạy vừa xoay người nhìn đám người đang đuổi theo mình ở phía sau, khoảng cách gần như gan tấc. Hô hấp của Bạc Nhược ngày một khó khăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Bạc Nhược vừa xoay người vừa chạy nên không để ý trước mặt đã xuất hiện một người đàn ông, gương mặt lạnh lẽo lãnh khốc. Rầm ! Cả người Bạc Nhược va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Người kia thuận thế kéo cô vào lòng rồi đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau dừng bước. “ Năm năm không gặp, thân thủ kém đi rất nhiều ”. Người kia khẽ cười, giọng nói bất giác trở nên ấm áp. Lời kia lọt vào tai, cơ thể Bạc Nhược cơ hồ vì lạnh mà run lên, lời nói rõ ràng là ấm áp. Cô không cần ngẩng đầu cũng biết, kẻ kia chính là Vô Kỵ, người đàn ông mà năm năm nay cô chạy trốn, mà cũng là người đàn ông cả đời này cô hận nhất. Thanh âm Bạc Nhược khẽ run, giọng nói yếu ớt cất lên. “ Anh rốt cuộc muốn gì ? ”. Toà nhà cổ kính này rất tối, ánh sáng từ bên… Hai tiếng đồng hồ cấp cứu, khó khăn lắm bác sĩ mới giữ được tính mạng cho Bạc Nhược.“ Vô tổng, tình hình của Bạc tiểu thư chuyển biến xấu rất nhanh, buộc phải thay tim thôi ”.Mấy năm lăn lộn trong giới y học đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp thế này.Ban đầu chỉ là mắc triệu chứng suy tim nhẹ, nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đống hồ ngắn ngủi, bệnh biến chứng nặng, trái tim gần như không còn hoạt động nữa.Bạc Nhược hiện tại chỉ còn sót lại một chút ý thức.Kỳ thực điều này một phần cũng phải do sự nỗ lực của bệnh nhân.Khi ông cứu sống Bạc Nhược, dường như không cảm nhận được một chút khát khao muốn sống của cô.“ Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm trái tim phù hợp với cô ấy.Bác sĩ, làm ơn đừng để cô ấy gặp nguy hiểm ”.Vô Kỵ thở dài một tiếng.“ Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng phải dựa vào Bạc tiểu thư, nếu cô ấy muốn sống tình hình có thể chuyển biến tốt, nhưng nếu cô ấy ...!”.Vô Kỵ im lặng không đáp lại.Anh dĩ nhiên hiểu lời nói của bác sĩ, nếu muốn Bạc Nhược có thể khôi phục lại sức khoẻ không chỉ dựa vào mình bác sĩ mà còn dựa vào ý chí của cô.Và anh cũng biết Bạc Nhược không còn lý do gì để sống.Anh là người đã nhẫn tâm cắt đứt mọi khát vọng của cô, anh đem Tiểu Hoạ đi, đem tất cả những người cô coi trọng giết hết sạch.Vô Kỵ hiện tại biết hối hận cũng đã muộn.Nhưng chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ để cô bình an sống tiếp.Vì tình hình của Bạc Nhược không khả quan nên phòng bệnh của cô luôn phải có một bác sĩ túc trực.Đối với y thuật của những bác sĩ ở đây, Vô Kỵ chỉ có thể tạm yên tâm.\[ ...!\]Vô Môn.Kể từ khi Diễn Phong mất, tầng cao nhất của tập đoàn bỗng trở nên vắng vẻ bởi chỉ còn mỗi mình Vô Kỵ.Công việc dồn hết trên vai anh, bao nhiêu văn kiện và hợp đồng cần anh xét duyệt nhưng Vô Kỵ lại chẳng hề có tâm trạng, càng không có thời gian.Bởi Bạc Nhược của anh đã ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.Vô Kỵ đã cho người đi tìm kiếm trái tim phù hợp với cô, anh biết công cuộc tìm kiếm này rất khó khăn, xác suất tìm thấy là rất bé.Trên tay Vô Kỵ cầm ly rượu vang, anh không uống chỉ đơn thuần là đùa nghịch trong lòng bàn tay.Dù bản thân anh biết mình đã sai nhưng nếu như có thể lựa chọn lại lần nữa anh vẫn chọn ép cô yêu anh.Bạc Nhược là tất cả của anh, một đời này đã định sẵn như thế.Anh nhớ tới ngày cùng cô đi thử áo cưới.Anh nhận ra rõ cô không hề vui vẻ, cũng không hề tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, ngọt ngào.Vô Kỵ biết những thứ đó chỉ là cảm xúc hư ảo, giả dối nhưng chỉ cần là cô cho anh, anh vẫn nguyện đắm chìm trong nó.Nhưng anh không biết sự ích kỷ của anh đã khiến tính mạng của Bạc Nhược rơi vào nguy hiểm.Bệnh tình của cô mỗi giây mỗi phút đều chuyển nặng, thậm chí là có thể lúc anh không hay biết, cô sẽ ra đi.“ Vô Kỵ, giờ này anh còn ở đây ư ? ”.Helen đẩy cửa phòng bước vòng.Bên trong rất tối, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn đặt trên bàn làm việc phát ra.“ Bác sĩ nói trái tim của Bạc Nhược lại ngừng đập một lần nữa ”.Sắc mặt Vô Kỵ trắng bệch, anh vội kiểm tra điện thoại phát hiện phải có tới gần trăm cuộc gọi đến từ bệnh viện.Bạc Nhược của anh lại một lần nữa đối diện với tử thần.“ Vô Kỵ, anh thấy chưa ? Anh thấy những việc anh làm chưa ? Đáng lẽ anh không nên ép cô ấy trở về bên cạnh mình, đáng lẽ anh nên buông tha cho cô ấy ”.Helen lúc này rất sốt ruôt.Hắn biết Bạc Nhược cần phải làm phẫu thuật thay tim, hắn cũng đã cho người đi tìm.Nhưng một trái tim còn quý hơn vàng hơn ngọc, biết đi đâu mà tìm đây ? Hắn chỉ sợ cô không trụ nổi nữa mà bỏ hắn đi.Cả đời này sai lầm lớn nhất của hắn chính là lợi dụng Bạc Nhược để trả thù.“ Hiện tại nói những lời này còn có ích sao ? Bạc Nhược cần một trái tim mới ”.Vô Kỵ đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương.Anh chặn lời Helen lại, không để hắn tiếp tục nhắc lại những sai lầm của chính mình.“ Được.Vậy anh nói xem, trái tim mới này lấy ở đâu? ”.Vô Kỵ với lấy tập tài liệu vứt xuống nền đất.Helen nhíu mày nhặt lên xem.Hắn ngây ngốc, hai tay bất chợt run rẩy không thể kiềm chế được.Thứ mà Vô Kỵ muốn Helen xem là kết quả từ bệnh viện.Trái tim của Vô Kỵ hoàn toàn phù hợp với Bạc Nhược.“ Anh điên rồi ? ”.Một Vô Kỵ tàn nhẫn sẵn sàng bỏ cả sự sống để cứu lấy Bạc Nhược, Helen làm sao có thể tin ?“ Sao ? Bất ngờ phải không ? ”.Ngay khi bác sĩ nói Bạc Nhược có khả năng cần thay tim anh đã lén lút làm xét nghiệm này.Nhìn thấy hai chữ phù hợp in trên giấy trắng, lòng Vô Kỵ mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.Chí ít vời thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất anh vẫn có thể cứu sống cô, dù cho anh biết bản thân cô không còn thiết tha gì với cuộc sống tại nơi này.Nhưng đây là những gì Vô Kỵ anh nợ Bạc Nhược, vậy nên anh dùng trái tim của mình để chuộc tội.
Hai tiếng đồng hồ cấp cứu, khó khăn lắm bác sĩ mới giữ được tính mạng cho Bạc Nhược.
“ Vô tổng, tình hình của Bạc tiểu thư chuyển biến xấu rất nhanh, buộc phải thay tim thôi ”.
Mấy năm lăn lộn trong giới y học đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp thế này.
Ban đầu chỉ là mắc triệu chứng suy tim nhẹ, nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đống hồ ngắn ngủi, bệnh biến chứng nặng, trái tim gần như không còn hoạt động nữa.
Bạc Nhược hiện tại chỉ còn sót lại một chút ý thức.
Kỳ thực điều này một phần cũng phải do sự nỗ lực của bệnh nhân.
Khi ông cứu sống Bạc Nhược, dường như không cảm nhận được một chút khát khao muốn sống của cô.
“ Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm trái tim phù hợp với cô ấy.
Bác sĩ, làm ơn đừng để cô ấy gặp nguy hiểm ”.
Vô Kỵ thở dài một tiếng.
“ Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng phải dựa vào Bạc tiểu thư, nếu cô ấy muốn sống tình hình có thể chuyển biến tốt, nhưng nếu cô ấy ...!”.
Vô Kỵ im lặng không đáp lại.
Anh dĩ nhiên hiểu lời nói của bác sĩ, nếu muốn Bạc Nhược có thể khôi phục lại sức khoẻ không chỉ dựa vào mình bác sĩ mà còn dựa vào ý chí của cô.
Và anh cũng biết Bạc Nhược không còn lý do gì để sống.
Anh là người đã nhẫn tâm cắt đứt mọi khát vọng của cô, anh đem Tiểu Hoạ đi, đem tất cả những người cô coi trọng giết hết sạch.
Vô Kỵ hiện tại biết hối hận cũng đã muộn.
Nhưng chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ để cô bình an sống tiếp.
Vì tình hình của Bạc Nhược không khả quan nên phòng bệnh của cô luôn phải có một bác sĩ túc trực.
Đối với y thuật của những bác sĩ ở đây, Vô Kỵ chỉ có thể tạm yên tâm.
\[ ...!\]
Vô Môn.
Kể từ khi Diễn Phong mất, tầng cao nhất của tập đoàn bỗng trở nên vắng vẻ bởi chỉ còn mỗi mình Vô Kỵ.
Công việc dồn hết trên vai anh, bao nhiêu văn kiện và hợp đồng cần anh xét duyệt nhưng Vô Kỵ lại chẳng hề có tâm trạng, càng không có thời gian.
Bởi Bạc Nhược của anh đã ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Vô Kỵ đã cho người đi tìm kiếm trái tim phù hợp với cô, anh biết công cuộc tìm kiếm này rất khó khăn, xác suất tìm thấy là rất bé.
Trên tay Vô Kỵ cầm ly rượu vang, anh không uống chỉ đơn thuần là đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Dù bản thân anh biết mình đã sai nhưng nếu như có thể lựa chọn lại lần nữa anh vẫn chọn ép cô yêu anh.
Bạc Nhược là tất cả của anh, một đời này đã định sẵn như thế.
Anh nhớ tới ngày cùng cô đi thử áo cưới.
Anh nhận ra rõ cô không hề vui vẻ, cũng không hề tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, ngọt ngào.
Vô Kỵ biết những thứ đó chỉ là cảm xúc hư ảo, giả dối nhưng chỉ cần là cô cho anh, anh vẫn nguyện đắm chìm trong nó.
Nhưng anh không biết sự ích kỷ của anh đã khiến tính mạng của Bạc Nhược rơi vào nguy hiểm.
Bệnh tình của cô mỗi giây mỗi phút đều chuyển nặng, thậm chí là có thể lúc anh không hay biết, cô sẽ ra đi.
“ Vô Kỵ, giờ này anh còn ở đây ư ? ”.
Helen đẩy cửa phòng bước vòng.
Bên trong rất tối, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn đặt trên bàn làm việc phát ra.
“ Bác sĩ nói trái tim của Bạc Nhược lại ngừng đập một lần nữa ”.
Sắc mặt Vô Kỵ trắng bệch, anh vội kiểm tra điện thoại phát hiện phải có tới gần trăm cuộc gọi đến từ bệnh viện.
Bạc Nhược của anh lại một lần nữa đối diện với tử thần.
“ Vô Kỵ, anh thấy chưa ? Anh thấy những việc anh làm chưa ? Đáng lẽ anh không nên ép cô ấy trở về bên cạnh mình, đáng lẽ anh nên buông tha cho cô ấy ”.
Helen lúc này rất sốt ruôt.
Hắn biết Bạc Nhược cần phải làm phẫu thuật thay tim, hắn cũng đã cho người đi tìm.
Nhưng một trái tim còn quý hơn vàng hơn ngọc, biết đi đâu mà tìm đây ? Hắn chỉ sợ cô không trụ nổi nữa mà bỏ hắn đi.
Cả đời này sai lầm lớn nhất của hắn chính là lợi dụng Bạc Nhược để trả thù.
“ Hiện tại nói những lời này còn có ích sao ? Bạc Nhược cần một trái tim mới ”.
Vô Kỵ đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương.
Anh chặn lời Helen lại, không để hắn tiếp tục nhắc lại những sai lầm của chính mình.
“ Được.
Vậy anh nói xem, trái tim mới này lấy ở đâu? ”.
Vô Kỵ với lấy tập tài liệu vứt xuống nền đất.
Helen nhíu mày nhặt lên xem.
Hắn ngây ngốc, hai tay bất chợt run rẩy không thể kiềm chế được.
Thứ mà Vô Kỵ muốn Helen xem là kết quả từ bệnh viện.
Trái tim của Vô Kỵ hoàn toàn phù hợp với Bạc Nhược.
“ Anh điên rồi ? ”.
Một Vô Kỵ tàn nhẫn sẵn sàng bỏ cả sự sống để cứu lấy Bạc Nhược, Helen làm sao có thể tin ?
“ Sao ? Bất ngờ phải không ? ”.
Ngay khi bác sĩ nói Bạc Nhược có khả năng cần thay tim anh đã lén lút làm xét nghiệm này.
Nhìn thấy hai chữ phù hợp in trên giấy trắng, lòng Vô Kỵ mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Chí ít vời thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất anh vẫn có thể cứu sống cô, dù cho anh biết bản thân cô không còn thiết tha gì với cuộc sống tại nơi này.
Nhưng đây là những gì Vô Kỵ anh nợ Bạc Nhược, vậy nên anh dùng trái tim của mình để chuộc tội.
Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải YêuTác giả: Tử VuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcToà nhà cổ kính vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Bạc Nhược vừa tăng tốc chạy vừa xoay người nhìn đám người đang đuổi theo mình ở phía sau, khoảng cách gần như gan tấc. Hô hấp của Bạc Nhược ngày một khó khăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Bạc Nhược vừa xoay người vừa chạy nên không để ý trước mặt đã xuất hiện một người đàn ông, gương mặt lạnh lẽo lãnh khốc. Rầm ! Cả người Bạc Nhược va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Người kia thuận thế kéo cô vào lòng rồi đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau dừng bước. “ Năm năm không gặp, thân thủ kém đi rất nhiều ”. Người kia khẽ cười, giọng nói bất giác trở nên ấm áp. Lời kia lọt vào tai, cơ thể Bạc Nhược cơ hồ vì lạnh mà run lên, lời nói rõ ràng là ấm áp. Cô không cần ngẩng đầu cũng biết, kẻ kia chính là Vô Kỵ, người đàn ông mà năm năm nay cô chạy trốn, mà cũng là người đàn ông cả đời này cô hận nhất. Thanh âm Bạc Nhược khẽ run, giọng nói yếu ớt cất lên. “ Anh rốt cuộc muốn gì ? ”. Toà nhà cổ kính này rất tối, ánh sáng từ bên… Hai tiếng đồng hồ cấp cứu, khó khăn lắm bác sĩ mới giữ được tính mạng cho Bạc Nhược.“ Vô tổng, tình hình của Bạc tiểu thư chuyển biến xấu rất nhanh, buộc phải thay tim thôi ”.Mấy năm lăn lộn trong giới y học đây là lần đầu tiên ông gặp trường hợp thế này.Ban đầu chỉ là mắc triệu chứng suy tim nhẹ, nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đống hồ ngắn ngủi, bệnh biến chứng nặng, trái tim gần như không còn hoạt động nữa.Bạc Nhược hiện tại chỉ còn sót lại một chút ý thức.Kỳ thực điều này một phần cũng phải do sự nỗ lực của bệnh nhân.Khi ông cứu sống Bạc Nhược, dường như không cảm nhận được một chút khát khao muốn sống của cô.“ Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm trái tim phù hợp với cô ấy.Bác sĩ, làm ơn đừng để cô ấy gặp nguy hiểm ”.Vô Kỵ thở dài một tiếng.“ Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng phải dựa vào Bạc tiểu thư, nếu cô ấy muốn sống tình hình có thể chuyển biến tốt, nhưng nếu cô ấy ...!”.Vô Kỵ im lặng không đáp lại.Anh dĩ nhiên hiểu lời nói của bác sĩ, nếu muốn Bạc Nhược có thể khôi phục lại sức khoẻ không chỉ dựa vào mình bác sĩ mà còn dựa vào ý chí của cô.Và anh cũng biết Bạc Nhược không còn lý do gì để sống.Anh là người đã nhẫn tâm cắt đứt mọi khát vọng của cô, anh đem Tiểu Hoạ đi, đem tất cả những người cô coi trọng giết hết sạch.Vô Kỵ hiện tại biết hối hận cũng đã muộn.Nhưng chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ để cô bình an sống tiếp.Vì tình hình của Bạc Nhược không khả quan nên phòng bệnh của cô luôn phải có một bác sĩ túc trực.Đối với y thuật của những bác sĩ ở đây, Vô Kỵ chỉ có thể tạm yên tâm.\[ ...!\]Vô Môn.Kể từ khi Diễn Phong mất, tầng cao nhất của tập đoàn bỗng trở nên vắng vẻ bởi chỉ còn mỗi mình Vô Kỵ.Công việc dồn hết trên vai anh, bao nhiêu văn kiện và hợp đồng cần anh xét duyệt nhưng Vô Kỵ lại chẳng hề có tâm trạng, càng không có thời gian.Bởi Bạc Nhược của anh đã ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.Vô Kỵ đã cho người đi tìm kiếm trái tim phù hợp với cô, anh biết công cuộc tìm kiếm này rất khó khăn, xác suất tìm thấy là rất bé.Trên tay Vô Kỵ cầm ly rượu vang, anh không uống chỉ đơn thuần là đùa nghịch trong lòng bàn tay.Dù bản thân anh biết mình đã sai nhưng nếu như có thể lựa chọn lại lần nữa anh vẫn chọn ép cô yêu anh.Bạc Nhược là tất cả của anh, một đời này đã định sẵn như thế.Anh nhớ tới ngày cùng cô đi thử áo cưới.Anh nhận ra rõ cô không hề vui vẻ, cũng không hề tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hạnh phúc, ngọt ngào.Vô Kỵ biết những thứ đó chỉ là cảm xúc hư ảo, giả dối nhưng chỉ cần là cô cho anh, anh vẫn nguyện đắm chìm trong nó.Nhưng anh không biết sự ích kỷ của anh đã khiến tính mạng của Bạc Nhược rơi vào nguy hiểm.Bệnh tình của cô mỗi giây mỗi phút đều chuyển nặng, thậm chí là có thể lúc anh không hay biết, cô sẽ ra đi.“ Vô Kỵ, giờ này anh còn ở đây ư ? ”.Helen đẩy cửa phòng bước vòng.Bên trong rất tối, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn đặt trên bàn làm việc phát ra.“ Bác sĩ nói trái tim của Bạc Nhược lại ngừng đập một lần nữa ”.Sắc mặt Vô Kỵ trắng bệch, anh vội kiểm tra điện thoại phát hiện phải có tới gần trăm cuộc gọi đến từ bệnh viện.Bạc Nhược của anh lại một lần nữa đối diện với tử thần.“ Vô Kỵ, anh thấy chưa ? Anh thấy những việc anh làm chưa ? Đáng lẽ anh không nên ép cô ấy trở về bên cạnh mình, đáng lẽ anh nên buông tha cho cô ấy ”.Helen lúc này rất sốt ruôt.Hắn biết Bạc Nhược cần phải làm phẫu thuật thay tim, hắn cũng đã cho người đi tìm.Nhưng một trái tim còn quý hơn vàng hơn ngọc, biết đi đâu mà tìm đây ? Hắn chỉ sợ cô không trụ nổi nữa mà bỏ hắn đi.Cả đời này sai lầm lớn nhất của hắn chính là lợi dụng Bạc Nhược để trả thù.“ Hiện tại nói những lời này còn có ích sao ? Bạc Nhược cần một trái tim mới ”.Vô Kỵ đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương.Anh chặn lời Helen lại, không để hắn tiếp tục nhắc lại những sai lầm của chính mình.“ Được.Vậy anh nói xem, trái tim mới này lấy ở đâu? ”.Vô Kỵ với lấy tập tài liệu vứt xuống nền đất.Helen nhíu mày nhặt lên xem.Hắn ngây ngốc, hai tay bất chợt run rẩy không thể kiềm chế được.Thứ mà Vô Kỵ muốn Helen xem là kết quả từ bệnh viện.Trái tim của Vô Kỵ hoàn toàn phù hợp với Bạc Nhược.“ Anh điên rồi ? ”.Một Vô Kỵ tàn nhẫn sẵn sàng bỏ cả sự sống để cứu lấy Bạc Nhược, Helen làm sao có thể tin ?“ Sao ? Bất ngờ phải không ? ”.Ngay khi bác sĩ nói Bạc Nhược có khả năng cần thay tim anh đã lén lút làm xét nghiệm này.Nhìn thấy hai chữ phù hợp in trên giấy trắng, lòng Vô Kỵ mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.Chí ít vời thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất anh vẫn có thể cứu sống cô, dù cho anh biết bản thân cô không còn thiết tha gì với cuộc sống tại nơi này.Nhưng đây là những gì Vô Kỵ anh nợ Bạc Nhược, vậy nên anh dùng trái tim của mình để chuộc tội.