Tôi ngồi Weibo, thấy một chủ đề nóng được lên“top” có hashtag như sau:#Hôm nay tôi uống thường có đọc được một tin#. Thế là tôi lập tức nhắn tin Wechat cho Mr. Bu:“Hôm nay lúc em uống thuốc có đọc được một tin“. “Thuốc gì? Rõ ràng tối qua chúng ta có sử dụng biện Pháp mà. “(có gì đó mờ ám=))). “...” Lẽ nào trọng tâm của vấn đề chính là ở tin tức? Là tin tức nào về ông xã của em? Ngô Diệp Phàm? Lộc Hàm? Lý Dịch Phong? Dương Dương? “ “Anh cứ thế này thì sẽ dễ mất em lắm đấy... “ Bởi vì vẫn còn trong thời gian thử việc, tôi ngồi trên xe vẫn còn phải tăng ca. Mr. Bu vừa lái xe vừa hỏi:“Em không hâm mộ Hậu duệ mặt trời à? “. Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa. “Sao? Không hâm mộ thần tượng nữa à? Mrs. Bu cuối cùng cũng trưởng thành rồi! “ Tôi không thèm để ý đến anh Tối đến, anh vừa kéo cà vạt vừa nói:“Nếu qua được thời gian thử việc, em muốn phần thưởng gì nào? “. Tôi ngẩng đầu, hai mắt toả sáng lấp lánh, “Không cần!Bởi vì hết thời gian thử việc, có khả năng công ty sẽ cử em tới đoàn làm…
Chương 53
Mr.Bu Không Phải Idol Của TôiTác giả: Meng Qi QiTruyện Ngôn TìnhTôi ngồi Weibo, thấy một chủ đề nóng được lên“top” có hashtag như sau:#Hôm nay tôi uống thường có đọc được một tin#. Thế là tôi lập tức nhắn tin Wechat cho Mr. Bu:“Hôm nay lúc em uống thuốc có đọc được một tin“. “Thuốc gì? Rõ ràng tối qua chúng ta có sử dụng biện Pháp mà. “(có gì đó mờ ám=))). “...” Lẽ nào trọng tâm của vấn đề chính là ở tin tức? Là tin tức nào về ông xã của em? Ngô Diệp Phàm? Lộc Hàm? Lý Dịch Phong? Dương Dương? “ “Anh cứ thế này thì sẽ dễ mất em lắm đấy... “ Bởi vì vẫn còn trong thời gian thử việc, tôi ngồi trên xe vẫn còn phải tăng ca. Mr. Bu vừa lái xe vừa hỏi:“Em không hâm mộ Hậu duệ mặt trời à? “. Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa. “Sao? Không hâm mộ thần tượng nữa à? Mrs. Bu cuối cùng cũng trưởng thành rồi! “ Tôi không thèm để ý đến anh Tối đến, anh vừa kéo cà vạt vừa nói:“Nếu qua được thời gian thử việc, em muốn phần thưởng gì nào? “. Tôi ngẩng đầu, hai mắt toả sáng lấp lánh, “Không cần!Bởi vì hết thời gian thử việc, có khả năng công ty sẽ cử em tới đoàn làm… Trong những năm tháng gian khổ ấy, có một hôm tuyết rơi dày đặc, chúng tôi cùng nhau đứng đợi xe buýt.Vừa mới ăn lẩu xong, dạ dày thì ấm rồi, nhưng tay tôi lại lạnh cóng. Mr.Bu cũng vậy.“Đợi anh một lát.”Anh vào cửa hàng COSTA gần đó mua một cốc cà phê rồi đưa tôi.Tôi biết cà phê ở đây rất đắt, thế nên xót tiền vô cùng, “Vừa mới uống bao nhiêu canh rồi, giờ làm sao em uống được cà phê nữa”.“Để sưởi ấm tay”, anh nhét chiếc cốc giấy nóng hổi vào tay tôi.Khi đó, chúng tôi thực sự không có gì trong tay. Ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, sau đó lại bắt xe buýt về nhà. Vì quá mệt nên tôi còn ngủ gật cả trên xe buýt, đến khi tỉnh dậy thì đã tới trạm cuối cùng rồi. Mười giờ đêm tôi vẫn lang thang ngoài đường, phải đi bộ rất xa mới bắt được xe. Tôi sợ đến nỗi run cầm cập, liền gọi điện thoại cầu cứu Mr.Bu, nhưng còn chưa kết nối được thì điện thoại đã sập nguồn.Đó là khoảnh khắc tôi thấy mình bơ vơ nhất, nén nước mắt, cắn răng đi bộ dưới ánh đèn mờ.Nhưng khi Mr.Bu đạp xe xuất hiện ngay trước mắt, nước mắt tôi lại ào ạt tuôn rơi. Anh ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở yên sau xe đạp rồi đưa cho tôi một cái bánh sừng bò. Tôi nhìn qua bao bì, lại muốn khóc, “Sao anh mua loại đắt thế?”.Anh không thanh minh gì cả, chỉ liên tục nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”.
Trong những năm tháng gian khổ ấy, có một hôm tuyết rơi dày đặc, chúng tôi cùng nhau đứng đợi xe buýt.
Vừa mới ăn lẩu xong, dạ dày thì ấm rồi, nhưng tay tôi lại lạnh cóng. Mr.Bu cũng vậy.
“Đợi anh một lát.”
Anh vào cửa hàng COSTA gần đó mua một cốc cà phê rồi đưa tôi.
Tôi biết cà phê ở đây rất đắt, thế nên xót tiền vô cùng, “Vừa mới uống bao nhiêu canh rồi, giờ làm sao em uống được cà phê nữa”.
“Để sưởi ấm tay”, anh nhét chiếc cốc giấy nóng hổi vào tay tôi.
Khi đó, chúng tôi thực sự không có gì trong tay. Ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, sau đó lại bắt xe buýt về nhà. Vì quá mệt nên tôi còn ngủ gật cả trên xe buýt, đến khi tỉnh dậy thì đã tới trạm cuối cùng rồi. Mười giờ đêm tôi vẫn lang thang ngoài đường, phải đi bộ rất xa mới bắt được xe. Tôi sợ đến nỗi run cầm cập, liền gọi điện thoại cầu cứu Mr.Bu, nhưng còn chưa kết nối được thì điện thoại đã sập nguồn.
Đó là khoảnh khắc tôi thấy mình bơ vơ nhất, nén nước mắt, cắn răng đi bộ dưới ánh đèn mờ.
Nhưng khi Mr.Bu đạp xe xuất hiện ngay trước mắt, nước mắt tôi lại ào ạt tuôn rơi. Anh ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở yên sau xe đạp rồi đưa cho tôi một cái bánh sừng bò. Tôi nhìn qua bao bì, lại muốn khóc, “Sao anh mua loại đắt thế?”.
Anh không thanh minh gì cả, chỉ liên tục nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”.
Mr.Bu Không Phải Idol Của TôiTác giả: Meng Qi QiTruyện Ngôn TìnhTôi ngồi Weibo, thấy một chủ đề nóng được lên“top” có hashtag như sau:#Hôm nay tôi uống thường có đọc được một tin#. Thế là tôi lập tức nhắn tin Wechat cho Mr. Bu:“Hôm nay lúc em uống thuốc có đọc được một tin“. “Thuốc gì? Rõ ràng tối qua chúng ta có sử dụng biện Pháp mà. “(có gì đó mờ ám=))). “...” Lẽ nào trọng tâm của vấn đề chính là ở tin tức? Là tin tức nào về ông xã của em? Ngô Diệp Phàm? Lộc Hàm? Lý Dịch Phong? Dương Dương? “ “Anh cứ thế này thì sẽ dễ mất em lắm đấy... “ Bởi vì vẫn còn trong thời gian thử việc, tôi ngồi trên xe vẫn còn phải tăng ca. Mr. Bu vừa lái xe vừa hỏi:“Em không hâm mộ Hậu duệ mặt trời à? “. Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa. “Sao? Không hâm mộ thần tượng nữa à? Mrs. Bu cuối cùng cũng trưởng thành rồi! “ Tôi không thèm để ý đến anh Tối đến, anh vừa kéo cà vạt vừa nói:“Nếu qua được thời gian thử việc, em muốn phần thưởng gì nào? “. Tôi ngẩng đầu, hai mắt toả sáng lấp lánh, “Không cần!Bởi vì hết thời gian thử việc, có khả năng công ty sẽ cử em tới đoàn làm… Trong những năm tháng gian khổ ấy, có một hôm tuyết rơi dày đặc, chúng tôi cùng nhau đứng đợi xe buýt.Vừa mới ăn lẩu xong, dạ dày thì ấm rồi, nhưng tay tôi lại lạnh cóng. Mr.Bu cũng vậy.“Đợi anh một lát.”Anh vào cửa hàng COSTA gần đó mua một cốc cà phê rồi đưa tôi.Tôi biết cà phê ở đây rất đắt, thế nên xót tiền vô cùng, “Vừa mới uống bao nhiêu canh rồi, giờ làm sao em uống được cà phê nữa”.“Để sưởi ấm tay”, anh nhét chiếc cốc giấy nóng hổi vào tay tôi.Khi đó, chúng tôi thực sự không có gì trong tay. Ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, sau đó lại bắt xe buýt về nhà. Vì quá mệt nên tôi còn ngủ gật cả trên xe buýt, đến khi tỉnh dậy thì đã tới trạm cuối cùng rồi. Mười giờ đêm tôi vẫn lang thang ngoài đường, phải đi bộ rất xa mới bắt được xe. Tôi sợ đến nỗi run cầm cập, liền gọi điện thoại cầu cứu Mr.Bu, nhưng còn chưa kết nối được thì điện thoại đã sập nguồn.Đó là khoảnh khắc tôi thấy mình bơ vơ nhất, nén nước mắt, cắn răng đi bộ dưới ánh đèn mờ.Nhưng khi Mr.Bu đạp xe xuất hiện ngay trước mắt, nước mắt tôi lại ào ạt tuôn rơi. Anh ôm lấy tôi, để tôi ngồi ở yên sau xe đạp rồi đưa cho tôi một cái bánh sừng bò. Tôi nhìn qua bao bì, lại muốn khóc, “Sao anh mua loại đắt thế?”.Anh không thanh minh gì cả, chỉ liên tục nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”.