Trình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép…
Chương 88
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Trên chiếc bàn làm việc ở trong văn phòng, giấy bút vứt lung tung, ở trên sàn cũng có. Song Song cau mày, tay cầm cây bút chì phác họa bản thảo của bộ trang sức trong buổi biểu diễn sắp tới. Vẽ đi vẽ lại mà vẫn chưa hài lòng, bởi người mẫu mà công ty cho biểu diễn có nước da rất kén trang sức.Vân Thanh đứng ở bên ngoài, chần chừ nhìn vào trong. Cuối cùng Vân Thanh cầm xấp tài liệu rồi gõ cửa."Cốc cốc.""- Mời vào." - Song Song vẫn đang loay hoay phác thảo bản thiết kế, tùy tiện nói."- Đây là một số tài liệu về mẫu trang sức sắp tới mà giám đốc nhờ tôi đưa cô tham khảo."Song Song không để ý người trước mắt mình là ai, vừa vẽ vừa trả lời:"- Cô cứ để trên bàn đi, tôi sẽ xem sau.""- Song Song!" - Vân Thanh không nhịn được liền kêu to, liền thành công thu hút ánh mắt của Song Song về mình. Song Song ngước mắt lên lạnh nhạt hỏi:"- Có chuyện gì?""- Tại sao cậu nhận ra Ưu Lục nhưng không quay lại với anh ấy?" - Bằng trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Vân Thanh chắc chắn rằng tuy Song Song mất trí nhớ, nhưng vẫn nhận ra Ưu Lục.Vân Thanh vừa nhắc đến Ưu Lục, trong lòng Song Song liền nổi sóng. Đương nhiên cô nhận ra Ưu Lục, bao gồm cả yêu và hận. Và hơn thế nữa, cô phải trả thù."- Chuyện này tôi không thể giải thích, dù có giải thích cậu cũng không hiểu! Những gì cậu cùng hai người kia đã làm với tôi, không thể trả hết được!"Đương nhiên Vân Thanh không hiểu! Vân Thanh đang nằm trong quá khứ trùng sinh của Song Song, làm sao mà hiểu được. Ngay cả việc cô ta cùng Ưu Lục và Thiết Lãnh đối xử tàn nhẫn với Song Song, Vân Thanh cũng không thể biết!Nhưng Vân Thanh lại hiểu sai ý, cho rằng Song Song hận những gì mà cô ta đã đối xử với Song Song trong năm năm trước:"- Tôi biết tôi sai, tôi chỉ xin cậu, Ưu Lục yêu cậu như vậy, cậu hãy chấp nhận."Sau khi cố gắng nói ra những lời trong lòng, Vân Thanh rời đi. Để lại Song Song cùng với mớ rắc rối đầy hỗn độn.Tại sao Vân Thanh lại nói như vậy? Cô cũng như Vân Thanh, không thể hiểu hết.>♡♡♡♡♡♡♡♡
Trên chiếc bàn làm việc ở trong văn phòng, giấy bút vứt lung tung, ở trên sàn cũng có. Song Song cau mày, tay cầm cây bút chì phác họa bản thảo của bộ trang sức trong buổi biểu diễn sắp tới. Vẽ đi vẽ lại mà vẫn chưa hài lòng, bởi người mẫu mà công ty cho biểu diễn có nước da rất kén trang sức.
Vân Thanh đứng ở bên ngoài, chần chừ nhìn vào trong. Cuối cùng Vân Thanh cầm xấp tài liệu rồi gõ cửa.
"Cốc cốc."
"- Mời vào." - Song Song vẫn đang loay hoay phác thảo bản thiết kế, tùy tiện nói.
"- Đây là một số tài liệu về mẫu trang sức sắp tới mà giám đốc nhờ tôi đưa cô tham khảo."
Song Song không để ý người trước mắt mình là ai, vừa vẽ vừa trả lời:
"- Cô cứ để trên bàn đi, tôi sẽ xem sau."
"- Song Song!" - Vân Thanh không nhịn được liền kêu to, liền thành công thu hút ánh mắt của Song Song về mình. Song Song ngước mắt lên lạnh nhạt hỏi:
"- Có chuyện gì?"
"- Tại sao cậu nhận ra Ưu Lục nhưng không quay lại với anh ấy?" - Bằng trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Vân Thanh chắc chắn rằng tuy Song Song mất trí nhớ, nhưng vẫn nhận ra Ưu Lục.
Vân Thanh vừa nhắc đến Ưu Lục, trong lòng Song Song liền nổi sóng. Đương nhiên cô nhận ra Ưu Lục, bao gồm cả yêu và hận. Và hơn thế nữa, cô phải trả thù.
"- Chuyện này tôi không thể giải thích, dù có giải thích cậu cũng không hiểu! Những gì cậu cùng hai người kia đã làm với tôi, không thể trả hết được!"
Đương nhiên Vân Thanh không hiểu! Vân Thanh đang nằm trong quá khứ trùng sinh của Song Song, làm sao mà hiểu được. Ngay cả việc cô ta cùng Ưu Lục và Thiết Lãnh đối xử tàn nhẫn với Song Song, Vân Thanh cũng không thể biết!
Nhưng Vân Thanh lại hiểu sai ý, cho rằng Song Song hận những gì mà cô ta đã đối xử với Song Song trong năm năm trước:
"- Tôi biết tôi sai, tôi chỉ xin cậu, Ưu Lục yêu cậu như vậy, cậu hãy chấp nhận."
Sau khi cố gắng nói ra những lời trong lòng, Vân Thanh rời đi. Để lại Song Song cùng với mớ rắc rối đầy hỗn độn.
Tại sao Vân Thanh lại nói như vậy? Cô cũng như Vân Thanh, không thể hiểu hết.
>♡<♡>♡<♡>♡<♡>♡<♡>♡<♡>♡<♡>♡<♡>♡<
Tại một nhà kho ở phương Bắc.
"- Anh hãy theo dõi cô gái này, và hãy bảo đảm an toàn cho cô ấy, bất cứ khi nào có đàn ông đến gần, ngay lập tức báo cáo cho tôi!" - Cô gái ngồi trên ghế vừa nói xong, liền nhếch môi cười y y lệ lệ.
"- Đã rõ!"
Cầm tiền trong tay, người đàn ông vui vẻ rời đi. Riêng người con gái đang ngồi rất hài lòng, cô tuyệt đối tin vào gã thám tử này, tuy hám tiền nhưng tác phong rất nhanh gọn.
"- Sẽ rất nhanh thôi..."
"- Chúng ta cùng chơi nào!"
Chiếc ly thủy tinh chứa dung dịch màu vàng sóng sánh rơi xuống, vỡ tan...
(Cô gái bí ẩn này là ai nhỉ? Đoán nào :3 Đoán đúng au tặng một chap kết theo ý kiến)
Nữ Phụ Đại SủngTác giả: Trần Hoàng LanTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng SinhTrình Song Song ngơ ngác tỉnh dậy, đây rõ ràng là giường phòng cô mà, không phải là cô đang bị Đường Vân Thanh trói trong nhà kho hay sao? Cô thẫn thờ đứng lên, đi đến trước gương, cô vẫn béo như thế, chỉ là... chưa đến mức như ngày bị người hạ thuốc tăng cân thôi! Trình Song Song khẽ xoa đầu, cô chưa bao giờ nghĩ đến giảm cân, không biết nó có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không nhỉ. Chưa bao giờ có một gã đàn ông nào chịu lại gần cô, cũng chẳng có ai muốn kết bạn với người béo như cô cả. Cô chỉ là muốn cho những nam nhân kia của Đường Vân Thanh biết cô ta là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông mà, vậy mà bọn họ lại không chịu hiểu, còn cho rằng cô mới là hồ ly tinh. Ánh mắt Song Song hiện lên vẻ đượm buồn, rốt cuộc cô làm gì mà để Đường Vân Thanh hận như thế, cô chỉ muốn cô ta quay lại làm người lương thiện thôi mà. Mà cô ta cũng ác thật, biết rõ cô béo thế mà trói chặt quá, thật muốn cô chết sao? Những người kia không nhận ra sự độc chiếm của Đường Vân Thanh, lại bị làm cho mờ mắt, liên tục ép… Trên chiếc bàn làm việc ở trong văn phòng, giấy bút vứt lung tung, ở trên sàn cũng có. Song Song cau mày, tay cầm cây bút chì phác họa bản thảo của bộ trang sức trong buổi biểu diễn sắp tới. Vẽ đi vẽ lại mà vẫn chưa hài lòng, bởi người mẫu mà công ty cho biểu diễn có nước da rất kén trang sức.Vân Thanh đứng ở bên ngoài, chần chừ nhìn vào trong. Cuối cùng Vân Thanh cầm xấp tài liệu rồi gõ cửa."Cốc cốc.""- Mời vào." - Song Song vẫn đang loay hoay phác thảo bản thiết kế, tùy tiện nói."- Đây là một số tài liệu về mẫu trang sức sắp tới mà giám đốc nhờ tôi đưa cô tham khảo."Song Song không để ý người trước mắt mình là ai, vừa vẽ vừa trả lời:"- Cô cứ để trên bàn đi, tôi sẽ xem sau.""- Song Song!" - Vân Thanh không nhịn được liền kêu to, liền thành công thu hút ánh mắt của Song Song về mình. Song Song ngước mắt lên lạnh nhạt hỏi:"- Có chuyện gì?""- Tại sao cậu nhận ra Ưu Lục nhưng không quay lại với anh ấy?" - Bằng trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Vân Thanh chắc chắn rằng tuy Song Song mất trí nhớ, nhưng vẫn nhận ra Ưu Lục.Vân Thanh vừa nhắc đến Ưu Lục, trong lòng Song Song liền nổi sóng. Đương nhiên cô nhận ra Ưu Lục, bao gồm cả yêu và hận. Và hơn thế nữa, cô phải trả thù."- Chuyện này tôi không thể giải thích, dù có giải thích cậu cũng không hiểu! Những gì cậu cùng hai người kia đã làm với tôi, không thể trả hết được!"Đương nhiên Vân Thanh không hiểu! Vân Thanh đang nằm trong quá khứ trùng sinh của Song Song, làm sao mà hiểu được. Ngay cả việc cô ta cùng Ưu Lục và Thiết Lãnh đối xử tàn nhẫn với Song Song, Vân Thanh cũng không thể biết!Nhưng Vân Thanh lại hiểu sai ý, cho rằng Song Song hận những gì mà cô ta đã đối xử với Song Song trong năm năm trước:"- Tôi biết tôi sai, tôi chỉ xin cậu, Ưu Lục yêu cậu như vậy, cậu hãy chấp nhận."Sau khi cố gắng nói ra những lời trong lòng, Vân Thanh rời đi. Để lại Song Song cùng với mớ rắc rối đầy hỗn độn.Tại sao Vân Thanh lại nói như vậy? Cô cũng như Vân Thanh, không thể hiểu hết.>♡♡♡♡♡♡♡♡