Chương 1: Đưa cô ta vào tù “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút” Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn. “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?” Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn. “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy? Người đàn ông bóp bóp cằm Giản…
Chương 251
Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút” Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn. “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?” Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn. “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy? Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… Chương 251: Nhưng! Không! Chính là không! Cô hiểu, con người có thể rất lương thiện, con người cũng có thể rất đen tối. Cô hiểu, thứ bọn họ muốn nhìn thấy – bộ dạng xấu xí, và bộ dạng thê thảm của cô…Nhưng không! Trong lòng đột nhiên căng lại, ánh mắt có chút kiên định… Không! Không thể thê thảm ngã xuống như thế này được! Đừng hỏi cô tại sao hôm nay lại kiên trì như vậy, cô cũng không biết! Chỉ là… bỗng nhiên thấy không muốn! Dưới chân rõ ràng bị lảo đảo vài bước. Một bước, hai bước, ba bước… Ai cũng có thể nhìn ra, vào lúc bước thứ tư, người phụ nữ đang loạng choạng đứng không vững kia, vốn dĩ phải lảo đảo, rồi ngã xuống đất. Nhưng! Bốn bước, năm bước, sáu bước… Cô không có chỗ nào có thể mượn lực, để cho cô bám vào, vịn lấy mà không bị ngã, cô chính là không muốn ngã xuống ở trước mặt của bọn họ, không muốn! Điều có thể làm được, là lảo đảo một hai bước lên phía trước, không ngừng lảo đảo, chỉ cần không ngã xuống, cô sẽ kiên định sải ra vài bước chân, chỉ cần luôn di chuyển, cũng có thể tạm thời sẽ không ngã xuống… Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nhưng hậu quả khi làm như thế, tuy để cô tạm thời không ngã xuống, nhưng lại khiến cho cái chân bị thương kia của cô, đau đớn không thôi! Người phụ nữ rõ ràng phải ngã xuống từ sớm, dưới sự quan sát của mọi người xung quanh, lại có thể loạng choạng cả một đoạn dài, cuối cùng… bàn tay vịn chặt vào góc bàn trà, có thể đến cuối sẽ không phải ngã một trận to tát… nhưng cũng, không hề rực rỡ. Lúc này, trên trán của cô, mồ hôi lạnh rơi ra từng giọt, nhưng, cô bật cười… Mặc dù tầm thường, vậy có làm sao chứ? Cô xoay đầu, nhìn về phía Ngụy Tư San đang đứng đẳng sau, trong ánh mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ… Cô làm được rồi! Chí ít thì lân này, không hề thuận theo ý muốn của bọn họ, thê thảm ngã xuống đất. Giản Đường của lúc này, lại khiến cho Ngụy Tư San nhìn thấy người phụ nữ tự tin và vô cùng kiêu ngạo của năm đó. Không! Giản Đường không xứng! Trên khuôn mặt tinh tế của Ngụy Tư San, dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng. Giản Đường nói: “Tôi đã theo cô đến đây rồi, bây giờ cô, có thể xóa thứ trong điện thoại đi, và có thể đưa bản dự phòng cho tôi được chưa?” Ngụy Tư San đột nhiên bật cười, đôi môi đỏ thốt ra ba chữ: “Tôi, không, đưa” Từng chữ từng chữ cô nói ra, đều vô cùng rõ ràng. Giản Đường thực sự không biết tại sao hôm nay khi bản thân ở trước mặt những người này, lại không muốn phối hợp diễn ra một màn kịch như vậy? Không, rõ ràng cô biết. Thói kiêu ngạo ở trong xương tủy, là bất luận cuộc đời có thất bại như thế nào, thì cũng không thể phai mờ đi được. Mà những người ở trước mặt này, ba năm trước, ở trước mặt của cô, lại là bộ dạng như thế nào chứ? Trong lòng cô rõ ràng không thèm quan tâm như vậy, ba năm sau, cô cũng không bằng lòng ở trước mặt của họ, phải chịu đựng những ánh mắt soi mói và chế giễu. Kể cả cuối cùng vẫn thê thảm như vậy, thì có làm sao? Cô làm rồi, cô cuối cùng cũng thành công, không thuận theo ý muốn của bọn họ… Như vậy, đã quá đủ rồi. Sự kiêu ngạo ở sâu thắm trong lòng cô, khiến cho cô không muốn phối hợp biểu diễn với những người này, rõ ràng là biết rất rõ nguyên nhân. Lúc này, Giản Đông mặc kệ lời nói đùa cợt của Ngụy Tư San, cô không hề đi tranh luận với Ngụy Tư San, hỏi cô ta tại sao lại nói lời không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo.
Chương 251:
Nhưng!
Không!
Chính là không!
Cô hiểu, con người có thể rất lương thiện, con người cũng có thể rất đen tối.
Cô hiểu, thứ bọn họ muốn nhìn thấy – bộ dạng xấu xí, và bộ dạng thê thảm của cô…Nhưng không!
Trong lòng đột nhiên căng lại, ánh mắt có chút kiên định… Không! Không thể thê thảm ngã xuống như thế này được! Đừng hỏi cô tại sao hôm nay lại kiên trì như vậy, cô cũng không biết!
Chỉ là… bỗng nhiên thấy không muốn!
Dưới chân rõ ràng bị lảo đảo vài bước.
Một bước, hai bước, ba bước… Ai cũng có thể nhìn ra, vào lúc bước thứ tư, người phụ nữ đang loạng choạng đứng không vững kia, vốn dĩ phải lảo đảo, rồi ngã xuống đất.
Nhưng!
Bốn bước, năm bước, sáu bước… Cô không có chỗ nào có thể mượn lực, để cho cô bám vào, vịn lấy mà không bị ngã, cô chính là không muốn ngã xuống ở trước mặt của bọn họ, không muốn!
Điều có thể làm được, là lảo đảo một hai bước lên phía trước, không ngừng lảo đảo, chỉ cần không ngã xuống, cô sẽ kiên định sải ra vài bước chân, chỉ cần luôn di chuyển, cũng có thể tạm thời sẽ không ngã xuống… Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Nhưng hậu quả khi làm như thế, tuy để cô tạm thời không ngã xuống, nhưng lại khiến cho cái chân bị thương kia của cô, đau đớn không thôi!
Người phụ nữ rõ ràng phải ngã xuống từ sớm, dưới sự quan sát của mọi người xung quanh, lại có thể loạng choạng cả một đoạn dài, cuối cùng…
bàn tay vịn chặt vào góc bàn trà, có thể đến cuối sẽ không phải ngã một trận to tát… nhưng cũng, không hề rực rỡ.
Lúc này, trên trán của cô, mồ hôi lạnh rơi ra từng giọt, nhưng, cô bật cười… Mặc dù tầm thường, vậy có làm sao chứ?
Cô xoay đầu, nhìn về phía Ngụy Tư San đang đứng đẳng sau, trong ánh mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ… Cô làm được rồi! Chí ít thì lân này, không hề thuận theo ý muốn của bọn họ, thê thảm ngã xuống đất.
Giản Đường của lúc này, lại khiến cho Ngụy Tư San nhìn thấy người phụ nữ tự tin và vô cùng kiêu ngạo của năm đó.
Không!
Giản Đường không xứng!
Trên khuôn mặt tinh tế của Ngụy Tư San, dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng.
Giản Đường nói: “Tôi đã theo cô đến đây rồi, bây giờ cô, có thể xóa thứ trong điện thoại đi, và có thể đưa bản dự phòng cho tôi được chưa?”
Ngụy Tư San đột nhiên bật cười, đôi môi đỏ thốt ra ba chữ: “Tôi, không, đưa” Từng chữ từng chữ cô nói ra, đều vô cùng rõ ràng.
Giản Đường thực sự không biết tại sao hôm nay khi bản thân ở trước mặt những người này, lại không muốn phối hợp diễn ra một màn kịch như vậy?
Không, rõ ràng cô biết.
Thói kiêu ngạo ở trong xương tủy, là bất luận cuộc đời có thất bại như thế nào, thì cũng không thể phai mờ đi được. Mà những người ở trước mặt này, ba năm trước, ở trước mặt của cô, lại là bộ dạng như thế nào chứ?
Trong lòng cô rõ ràng không thèm quan tâm như vậy, ba năm sau, cô cũng không bằng lòng ở trước mặt của họ, phải chịu đựng những ánh mắt soi mói và chế giễu.
Kể cả cuối cùng vẫn thê thảm như vậy, thì có làm sao? Cô làm rồi, cô cuối cùng cũng thành công, không thuận theo ý muốn của bọn họ…
Như vậy, đã quá đủ rồi.
Sự kiêu ngạo ở sâu thắm trong lòng cô, khiến cho cô không muốn phối hợp biểu diễn với những người này, rõ ràng là biết rất rõ nguyên nhân.
Lúc này, Giản Đông mặc kệ lời nói đùa cợt của Ngụy Tư San, cô không hề đi tranh luận với Ngụy Tư San, hỏi cô ta tại sao lại nói lời không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo.
Tình Yêu Suốt ĐờiTác giả: Kỳ Lão DuTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Đưa cô ta vào tù “Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi” Giản Đường quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Giản Đường run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu “Thẩm Tư Cương! Anh ít nhất cũng nghe một chút” Cửa xe đột nhiên mở ra, Giản Đường chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn. “Thẩm Tư Cương, những tên côn đồ hại chết Viên Miên không phải do tôi sắp xếp…” Giản Đường vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn “Cô thích tôi đến vậy sao?” Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá – mùi vị thuộc về hắn. “Hả?” Giản Đường có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy? Người đàn ông bóp bóp cằm Giản… Chương 251: Nhưng! Không! Chính là không! Cô hiểu, con người có thể rất lương thiện, con người cũng có thể rất đen tối. Cô hiểu, thứ bọn họ muốn nhìn thấy – bộ dạng xấu xí, và bộ dạng thê thảm của cô…Nhưng không! Trong lòng đột nhiên căng lại, ánh mắt có chút kiên định… Không! Không thể thê thảm ngã xuống như thế này được! Đừng hỏi cô tại sao hôm nay lại kiên trì như vậy, cô cũng không biết! Chỉ là… bỗng nhiên thấy không muốn! Dưới chân rõ ràng bị lảo đảo vài bước. Một bước, hai bước, ba bước… Ai cũng có thể nhìn ra, vào lúc bước thứ tư, người phụ nữ đang loạng choạng đứng không vững kia, vốn dĩ phải lảo đảo, rồi ngã xuống đất. Nhưng! Bốn bước, năm bước, sáu bước… Cô không có chỗ nào có thể mượn lực, để cho cô bám vào, vịn lấy mà không bị ngã, cô chính là không muốn ngã xuống ở trước mặt của bọn họ, không muốn! Điều có thể làm được, là lảo đảo một hai bước lên phía trước, không ngừng lảo đảo, chỉ cần không ngã xuống, cô sẽ kiên định sải ra vài bước chân, chỉ cần luôn di chuyển, cũng có thể tạm thời sẽ không ngã xuống… Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nhưng hậu quả khi làm như thế, tuy để cô tạm thời không ngã xuống, nhưng lại khiến cho cái chân bị thương kia của cô, đau đớn không thôi! Người phụ nữ rõ ràng phải ngã xuống từ sớm, dưới sự quan sát của mọi người xung quanh, lại có thể loạng choạng cả một đoạn dài, cuối cùng… bàn tay vịn chặt vào góc bàn trà, có thể đến cuối sẽ không phải ngã một trận to tát… nhưng cũng, không hề rực rỡ. Lúc này, trên trán của cô, mồ hôi lạnh rơi ra từng giọt, nhưng, cô bật cười… Mặc dù tầm thường, vậy có làm sao chứ? Cô xoay đầu, nhìn về phía Ngụy Tư San đang đứng đẳng sau, trong ánh mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ… Cô làm được rồi! Chí ít thì lân này, không hề thuận theo ý muốn của bọn họ, thê thảm ngã xuống đất. Giản Đường của lúc này, lại khiến cho Ngụy Tư San nhìn thấy người phụ nữ tự tin và vô cùng kiêu ngạo của năm đó. Không! Giản Đường không xứng! Trên khuôn mặt tinh tế của Ngụy Tư San, dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng. Giản Đường nói: “Tôi đã theo cô đến đây rồi, bây giờ cô, có thể xóa thứ trong điện thoại đi, và có thể đưa bản dự phòng cho tôi được chưa?” Ngụy Tư San đột nhiên bật cười, đôi môi đỏ thốt ra ba chữ: “Tôi, không, đưa” Từng chữ từng chữ cô nói ra, đều vô cùng rõ ràng. Giản Đường thực sự không biết tại sao hôm nay khi bản thân ở trước mặt những người này, lại không muốn phối hợp diễn ra một màn kịch như vậy? Không, rõ ràng cô biết. Thói kiêu ngạo ở trong xương tủy, là bất luận cuộc đời có thất bại như thế nào, thì cũng không thể phai mờ đi được. Mà những người ở trước mặt này, ba năm trước, ở trước mặt của cô, lại là bộ dạng như thế nào chứ? Trong lòng cô rõ ràng không thèm quan tâm như vậy, ba năm sau, cô cũng không bằng lòng ở trước mặt của họ, phải chịu đựng những ánh mắt soi mói và chế giễu. Kể cả cuối cùng vẫn thê thảm như vậy, thì có làm sao? Cô làm rồi, cô cuối cùng cũng thành công, không thuận theo ý muốn của bọn họ… Như vậy, đã quá đủ rồi. Sự kiêu ngạo ở sâu thắm trong lòng cô, khiến cho cô không muốn phối hợp biểu diễn với những người này, rõ ràng là biết rất rõ nguyên nhân. Lúc này, Giản Đông mặc kệ lời nói đùa cợt của Ngụy Tư San, cô không hề đi tranh luận với Ngụy Tư San, hỏi cô ta tại sao lại nói lời không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo.