Tác giả:

Thẩm Lệ đẩy cánh cửa ngăn cách phòng riêng đang đông vui náo nhiệt, bước lên màn sáng rực rỡ đủ màu, khuôn mặt phác nét cười ôn hòa: “Lục thiếu đấy à, hôm nay cơn gió nào đưa anh đến thế này.” Người đàn ông đang ngồi trên sofa hàn huyên với ai đó vừa cười vừa đứng dậy, cầm ly rượu đầy vẫn nguyên trên bàn đưa cho Thẩm Lệ: “Em họ tôi về nước nên làm bàn tụ họp thiết đãi nó ấy mà.” “Em họ ư?” Thẩm Lệ uống một hơi cạn ly. Vài phục vụ theo gót vào xếp mấy thùng rượu cạnh bàn trà rồi cúi đầu ra ngoài. “Tên Lục Trường Đình, người thừa kế tập đoàn nhà họ Lục do ông ba Lục chính tay chọn đấy.” Giang Trì Phong ngồi bên cạnh cũng đứng lên, đưa ly rượu nữa qua, lời nói ngậm cười, “Mấy bữa không gặp rồi, uống với anh một ly chứ nhỉ.” Lục Trường Tự tiếp lời Giang Trì Phong: “Em nó còn chưa đến, ngồi uống mấy ly đi, chút nữa gặp mặt giới thiệu lẫn nhau.” “Cô Tửu” là bar cao cấp lớn nhất thành phố S, người ra kẻ vào không phú thì quý, mọi lĩnh vực từ thương nghiệp đến chính trị đều có. Mà ông chủ của…

Chương 55: 55: Lời Cảm Ơn Chốt Hạ

Mũi Đao Liếm MậtTác giả: Mạc Phùng QuânTruyện Đam MỹThẩm Lệ đẩy cánh cửa ngăn cách phòng riêng đang đông vui náo nhiệt, bước lên màn sáng rực rỡ đủ màu, khuôn mặt phác nét cười ôn hòa: “Lục thiếu đấy à, hôm nay cơn gió nào đưa anh đến thế này.” Người đàn ông đang ngồi trên sofa hàn huyên với ai đó vừa cười vừa đứng dậy, cầm ly rượu đầy vẫn nguyên trên bàn đưa cho Thẩm Lệ: “Em họ tôi về nước nên làm bàn tụ họp thiết đãi nó ấy mà.” “Em họ ư?” Thẩm Lệ uống một hơi cạn ly. Vài phục vụ theo gót vào xếp mấy thùng rượu cạnh bàn trà rồi cúi đầu ra ngoài. “Tên Lục Trường Đình, người thừa kế tập đoàn nhà họ Lục do ông ba Lục chính tay chọn đấy.” Giang Trì Phong ngồi bên cạnh cũng đứng lên, đưa ly rượu nữa qua, lời nói ngậm cười, “Mấy bữa không gặp rồi, uống với anh một ly chứ nhỉ.” Lục Trường Tự tiếp lời Giang Trì Phong: “Em nó còn chưa đến, ngồi uống mấy ly đi, chút nữa gặp mặt giới thiệu lẫn nhau.” “Cô Tửu” là bar cao cấp lớn nhất thành phố S, người ra kẻ vào không phú thì quý, mọi lĩnh vực từ thương nghiệp đến chính trị đều có. Mà ông chủ của… “Người yêu tuyệt vời, là đi bên em qua đỉnh núi sừng sững, tươi đẹp và rực rỡ; cũng là người ôm ấp lấy mỏm đá ngầm hỗn tạp, loang lổ và góc tối trong lòng em.”Câu chuyện này ấy hả, là về một cậu bạn nhỏ nhút nhát thương thầm nam thần toàn trường thời cấp ba, cố gắng để trở thành một bản thân tốt hơn.Trùng phùng qua tháng năm, cậu đã là một ông chủ nhỏ giỏi giang, thu hút sự chú ý của nam thần, sau đó được nam thần theo đuổi.Kết lại câu chuyện, cậu bạn nhút nhát lấy dũng khí chủ động cầu hôn nam thần, HE.Thời thiếu niên, cậu bạn nhút nhát hướng nội, ít nói, gần như chẳng hề tỏa sáng hay có chút tài năng nào, tựa mặt biển gió yên sóng lặng ôm lấy núi sông trăng sáng, cất giấu cơn sóng ngầm dập dềnh chỉ mình cậu hay.Về sau, con người nhút nhát ấy trở thành ông chủ nhỏ giỏi giang, học được cách lá mặt lá trái, diễn trò thật giả.Thế nhưng từ tận xương tủy, đó vẫn là thiếu niên ngay thẳng, chính trực ngày nào; lúc đi ngủ thích cuộn mình thành con tằm như cũ, trong túi chẳng khi nào không có kẹo, giao phó hết dịu dàng trong mắt nơi tim cho anh trai nhỏ của cậu.Anh trai nhỏ của cậu có tầm nhìn rộng và phẩm cách đẹp (ông hoàng giấm thành phố S, nhóc quỷ trẻ trâu, tên gạt người thành tinh), thi thoảng còn rất đáng yêu.Sau khi rung động, anh san bằng hết tất cả bụi gai, đi về hướng em, xứng đáng để em phó thác hết thảy dịu dàng và yêu thương mến mộ.Tôi thích cậu bạn nhút nhát nọ, cũng thương ông chủ nhỏ giỏi giang.Mến anh trai nhỏ phóng khoáng khí phách thời niên thiếu, cũng yêu sếp Lục trưởng thành, chững chạc.Hi vọng các bạn cũng thích câu chuyện này và cả họ nữa.[Nếu như không thích, chắc chắn là bởi tôi viết chưa đủ tốt, chứ không phải họ chưa đủ tốt.]Bất kể thế nào, cảm ơn các bạn đã đọc tới đây.Chúc cho chúng ta trở thành một người lớn dịu dàng và kiên cường; kiên cường trước cuộc sống, dịu dàng với người thương và mãi mãi yêu ghét rõ ràng, nhiệt huyết dũng cảm.Hẹn gặp lại ở câu chuyện tiếp theo nhen.Kết thúc toàn văn.Lời người dịch:Sẽ chẳng có lời tạm biệt chính thức nào hết bởi vì thi thoảng nhớ quá tôi sẽ lại lội vô đọc :)))))) Chị tác giả có đăng thêm vài ngoại truyện và 100 câu hỏi chồng chồng trên Weibo chị ý, chừng nào buồn tôi sẽ dịch cho đời thêm ngọt thêm vui haha.Nếu có dịch tôi sẽ đăng trên tường fb cá nhân chứ không đưa lên blog nữa, đồng chí nào thương nhớ các sếp có thể lên ngó nghiêng nhen.Thực ra còn một ngoại truyện chương 54 của đôi Yến Như Hối với Hạ Thính, nhưng tôi cũng chưa biết chừng nào sẽ động tới nữa, nên cứ tạm bỏ ngỏ ở đấy.Đồng chí nào vô tình yêu thích câu chuyện của cặp này thì tôi xin lỗi nhiều nhiều nhé.Lời cuối, mong cả nhà luôn mạnh khỏe và bình an, chứ cột sống tôi chẳng ổn tí nào.Thanh Vi Hoan.

“Người yêu tuyệt vời, là đi bên em qua đỉnh núi sừng sững, tươi đẹp và rực rỡ; cũng là người ôm ấp lấy mỏm đá ngầm hỗn tạp, loang lổ và góc tối trong lòng em.”

Câu chuyện này ấy hả, là về một cậu bạn nhỏ nhút nhát thương thầm nam thần toàn trường thời cấp ba, cố gắng để trở thành một bản thân tốt hơn.

Trùng phùng qua tháng năm, cậu đã là một ông chủ nhỏ giỏi giang, thu hút sự chú ý của nam thần, sau đó được nam thần theo đuổi.

Kết lại câu chuyện, cậu bạn nhút nhát lấy dũng khí chủ động cầu hôn nam thần, HE.

Thời thiếu niên, cậu bạn nhút nhát hướng nội, ít nói, gần như chẳng hề tỏa sáng hay có chút tài năng nào, tựa mặt biển gió yên sóng lặng ôm lấy núi sông trăng sáng, cất giấu cơn sóng ngầm dập dềnh chỉ mình cậu hay.

Về sau, con người nhút nhát ấy trở thành ông chủ nhỏ giỏi giang, học được cách lá mặt lá trái, diễn trò thật giả.

Thế nhưng từ tận xương tủy, đó vẫn là thiếu niên ngay thẳng, chính trực ngày nào; lúc đi ngủ thích cuộn mình thành con tằm như cũ, trong túi chẳng khi nào không có kẹo, giao phó hết dịu dàng trong mắt nơi tim cho anh trai nhỏ của cậu.

Anh trai nhỏ của cậu có tầm nhìn rộng và phẩm cách đẹp (ông hoàng giấm thành phố S, nhóc quỷ trẻ trâu, tên gạt người thành tinh), thi thoảng còn rất đáng yêu.

Sau khi rung động, anh san bằng hết tất cả bụi gai, đi về hướng em, xứng đáng để em phó thác hết thảy dịu dàng và yêu thương mến mộ.

Tôi thích cậu bạn nhút nhát nọ, cũng thương ông chủ nhỏ giỏi giang.

Mến anh trai nhỏ phóng khoáng khí phách thời niên thiếu, cũng yêu sếp Lục trưởng thành, chững chạc.

Hi vọng các bạn cũng thích câu chuyện này và cả họ nữa.

[Nếu như không thích, chắc chắn là bởi tôi viết chưa đủ tốt, chứ không phải họ chưa đủ tốt.]

Bất kể thế nào, cảm ơn các bạn đã đọc tới đây.

Chúc cho chúng ta trở thành một người lớn dịu dàng và kiên cường; kiên cường trước cuộc sống, dịu dàng với người thương và mãi mãi yêu ghét rõ ràng, nhiệt huyết dũng cảm.

Hẹn gặp lại ở câu chuyện tiếp theo nhen.

Kết thúc toàn văn.

Lời người dịch:

Sẽ chẳng có lời tạm biệt chính thức nào hết bởi vì thi thoảng nhớ quá tôi sẽ lại lội vô đọc :)))))) Chị tác giả có đăng thêm vài ngoại truyện và 100 câu hỏi chồng chồng trên Weibo chị ý, chừng nào buồn tôi sẽ dịch cho đời thêm ngọt thêm vui haha.

Nếu có dịch tôi sẽ đăng trên tường fb cá nhân chứ không đưa lên blog nữa, đồng chí nào thương nhớ các sếp có thể lên ngó nghiêng nhen.

Thực ra còn một ngoại truyện chương 54 của đôi Yến Như Hối với Hạ Thính, nhưng tôi cũng chưa biết chừng nào sẽ động tới nữa, nên cứ tạm bỏ ngỏ ở đấy.

Đồng chí nào vô tình yêu thích câu chuyện của cặp này thì tôi xin lỗi nhiều nhiều nhé.

Lời cuối, mong cả nhà luôn mạnh khỏe và bình an, chứ cột sống tôi chẳng ổn tí nào.

Thanh Vi Hoan.

Mũi Đao Liếm MậtTác giả: Mạc Phùng QuânTruyện Đam MỹThẩm Lệ đẩy cánh cửa ngăn cách phòng riêng đang đông vui náo nhiệt, bước lên màn sáng rực rỡ đủ màu, khuôn mặt phác nét cười ôn hòa: “Lục thiếu đấy à, hôm nay cơn gió nào đưa anh đến thế này.” Người đàn ông đang ngồi trên sofa hàn huyên với ai đó vừa cười vừa đứng dậy, cầm ly rượu đầy vẫn nguyên trên bàn đưa cho Thẩm Lệ: “Em họ tôi về nước nên làm bàn tụ họp thiết đãi nó ấy mà.” “Em họ ư?” Thẩm Lệ uống một hơi cạn ly. Vài phục vụ theo gót vào xếp mấy thùng rượu cạnh bàn trà rồi cúi đầu ra ngoài. “Tên Lục Trường Đình, người thừa kế tập đoàn nhà họ Lục do ông ba Lục chính tay chọn đấy.” Giang Trì Phong ngồi bên cạnh cũng đứng lên, đưa ly rượu nữa qua, lời nói ngậm cười, “Mấy bữa không gặp rồi, uống với anh một ly chứ nhỉ.” Lục Trường Tự tiếp lời Giang Trì Phong: “Em nó còn chưa đến, ngồi uống mấy ly đi, chút nữa gặp mặt giới thiệu lẫn nhau.” “Cô Tửu” là bar cao cấp lớn nhất thành phố S, người ra kẻ vào không phú thì quý, mọi lĩnh vực từ thương nghiệp đến chính trị đều có. Mà ông chủ của… “Người yêu tuyệt vời, là đi bên em qua đỉnh núi sừng sững, tươi đẹp và rực rỡ; cũng là người ôm ấp lấy mỏm đá ngầm hỗn tạp, loang lổ và góc tối trong lòng em.”Câu chuyện này ấy hả, là về một cậu bạn nhỏ nhút nhát thương thầm nam thần toàn trường thời cấp ba, cố gắng để trở thành một bản thân tốt hơn.Trùng phùng qua tháng năm, cậu đã là một ông chủ nhỏ giỏi giang, thu hút sự chú ý của nam thần, sau đó được nam thần theo đuổi.Kết lại câu chuyện, cậu bạn nhút nhát lấy dũng khí chủ động cầu hôn nam thần, HE.Thời thiếu niên, cậu bạn nhút nhát hướng nội, ít nói, gần như chẳng hề tỏa sáng hay có chút tài năng nào, tựa mặt biển gió yên sóng lặng ôm lấy núi sông trăng sáng, cất giấu cơn sóng ngầm dập dềnh chỉ mình cậu hay.Về sau, con người nhút nhát ấy trở thành ông chủ nhỏ giỏi giang, học được cách lá mặt lá trái, diễn trò thật giả.Thế nhưng từ tận xương tủy, đó vẫn là thiếu niên ngay thẳng, chính trực ngày nào; lúc đi ngủ thích cuộn mình thành con tằm như cũ, trong túi chẳng khi nào không có kẹo, giao phó hết dịu dàng trong mắt nơi tim cho anh trai nhỏ của cậu.Anh trai nhỏ của cậu có tầm nhìn rộng và phẩm cách đẹp (ông hoàng giấm thành phố S, nhóc quỷ trẻ trâu, tên gạt người thành tinh), thi thoảng còn rất đáng yêu.Sau khi rung động, anh san bằng hết tất cả bụi gai, đi về hướng em, xứng đáng để em phó thác hết thảy dịu dàng và yêu thương mến mộ.Tôi thích cậu bạn nhút nhát nọ, cũng thương ông chủ nhỏ giỏi giang.Mến anh trai nhỏ phóng khoáng khí phách thời niên thiếu, cũng yêu sếp Lục trưởng thành, chững chạc.Hi vọng các bạn cũng thích câu chuyện này và cả họ nữa.[Nếu như không thích, chắc chắn là bởi tôi viết chưa đủ tốt, chứ không phải họ chưa đủ tốt.]Bất kể thế nào, cảm ơn các bạn đã đọc tới đây.Chúc cho chúng ta trở thành một người lớn dịu dàng và kiên cường; kiên cường trước cuộc sống, dịu dàng với người thương và mãi mãi yêu ghét rõ ràng, nhiệt huyết dũng cảm.Hẹn gặp lại ở câu chuyện tiếp theo nhen.Kết thúc toàn văn.Lời người dịch:Sẽ chẳng có lời tạm biệt chính thức nào hết bởi vì thi thoảng nhớ quá tôi sẽ lại lội vô đọc :)))))) Chị tác giả có đăng thêm vài ngoại truyện và 100 câu hỏi chồng chồng trên Weibo chị ý, chừng nào buồn tôi sẽ dịch cho đời thêm ngọt thêm vui haha.Nếu có dịch tôi sẽ đăng trên tường fb cá nhân chứ không đưa lên blog nữa, đồng chí nào thương nhớ các sếp có thể lên ngó nghiêng nhen.Thực ra còn một ngoại truyện chương 54 của đôi Yến Như Hối với Hạ Thính, nhưng tôi cũng chưa biết chừng nào sẽ động tới nữa, nên cứ tạm bỏ ngỏ ở đấy.Đồng chí nào vô tình yêu thích câu chuyện của cặp này thì tôi xin lỗi nhiều nhiều nhé.Lời cuối, mong cả nhà luôn mạnh khỏe và bình an, chứ cột sống tôi chẳng ổn tí nào.Thanh Vi Hoan.

Chương 55: 55: Lời Cảm Ơn Chốt Hạ