Người nọ đứng ở dưới cửa sổ, trăng sáng tựa như được gột rửa, ánh trăng như nước vấy lên một thân áo tím nhàn nhạt. Hắn quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ta mua ngươi.” Y bưng chén trà dùng nắp gạt lá, động tác dừng một chút, rồi sau đó giống như không nghe thấy mà tiếp tục cúi đầu uống trà. Hằng năm, đầu mùa trà mới, người nọ sẽ đi đến vườn trà tự tay hái xuống, chọn những mầm non nhất, lại tự tay sao tốt mới đưa đến. Nước nhất định là nước suối Hổ Bào ở chùa Tuệ Thiện, thỉnh thoảng người nọ cũng dậy từ sớm, gom lại một giọt lại một giọt sương đọng lại trên lá cho y pha trà. Hương trà thơm mát nhưng không làm say lòng người, chính là tấm lòng kia lại khiến kẻ khác trầm mê. Mạch Ngọc nhấp nước trà, khóe miệng không chút dấu vết mà cong lên. Người nọ đi đến bên cạnh y, ngồi xuống, khó có khi nào mở miệng lại ấp úng: “Tháng trước bị giữ mất mấy thuyền trà, nếu không nghĩ biện pháp, tất cả đều bỏ…Muốn đi nhờ Hoài Vương đứng ra, nhưng…” Y cảm thấy vị trà đột nhiên thay đổi, vị mang…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...