Cố Nhung nằm mơ thấy mình đã chết. Cậu chết trên đường tới bệnh viện, một chậu hoa từ trên trời rơi xuống, nện vào phần gáy khi cậu đang đứng trước trạm dừng xe bus, một phát chết luôn, đầu bị rơi ra, lăn ba vòng trên đất mới dừng lại. Vào khoảnh khắc ý thức biến mất, Cố Nhung cũng tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, cậu bật dậy khỏi giường thở hổn hển, hai bên thái dương đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, bên tai cũng phát ra từng tiếng ù ù to tướng. Cố Nhung nhịn không được giơ tay lên vỗ vào tai mình, một là để làm dịu cơn ù tai, hai là để chứng minh mình còn sống, không phải là ảo giác sau khi chết. Nam sinh đang mặc đồng phục giường đối diện cậu nghe thấy tiếng động từ giường Cố Nhung, thò đầu ra khỏi áo thun, hỏi han quan tâm cậu: “Nhị Nhung, cậu làm sao vậy? Gặp ác mộng nên bị đau đầu à?” “Lương Thiếu.” Nam sinh đứng bên cạnh cũng đang mặc quần áo nghe vậy thì chạy đến sút vào chân cậu ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta, “Đừng gọi Cố Nhung là Nhị Nhung, Cố Nhung nghe xong sẽ buồn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...