\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi mau đứng lên cho ta\." Giọng nói vừa dứt liền có một dòng nước lạnh xối xuống người Giang Chỉ khiến cô run rẩy tỉnh lại. \- " Con mẹ nó\, tên điên nào dám đổ nước lên người bổn cô nương?" Cô lấy tay vuốt đi dòng nước lạnh buốt trên mặt cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một dáng người lả lướt, thân vận một bộ hồng y, trâm cài đầu trân quý, nhưng khuôn mặt lại ngược lại, tức giận đến mức tím lên. \- " Tiện nhân\, ngươi dám chửi ta? " Khoan khoan , có gì đó không đúng, cô rõ ràng đang trên đường đi làm mà, sao giờ lại ở đây nghe chửi oan rồi, còn bị xối một gáo nước nữa chứ? Ah, lão thiên gia người đây là đang đùa ta sao? \- " Bình tĩnh nào tiểu cô nương\, mạn phép hỏi ngươi là ai vậy?" Khuôn mặt kia càng trở nên vặn vẹo đến cực điểm, một khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ đây lại khiến người khác khiếp sợ. \- " Hạ Nhược Khê\, ngươi giả điên giả khùng gì ở đây\, chê mạng mình quá dài à? Đến cả chủ tử của ngươi cũng không nhớ\, đáng chết" Hạ Nhược Khê? Hạ…
Chương 13: Chương 13
Vương Phi Xin Đừng ChạyTác giả: meo_meo_meoTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi mau đứng lên cho ta\." Giọng nói vừa dứt liền có một dòng nước lạnh xối xuống người Giang Chỉ khiến cô run rẩy tỉnh lại. \- " Con mẹ nó\, tên điên nào dám đổ nước lên người bổn cô nương?" Cô lấy tay vuốt đi dòng nước lạnh buốt trên mặt cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một dáng người lả lướt, thân vận một bộ hồng y, trâm cài đầu trân quý, nhưng khuôn mặt lại ngược lại, tức giận đến mức tím lên. \- " Tiện nhân\, ngươi dám chửi ta? " Khoan khoan , có gì đó không đúng, cô rõ ràng đang trên đường đi làm mà, sao giờ lại ở đây nghe chửi oan rồi, còn bị xối một gáo nước nữa chứ? Ah, lão thiên gia người đây là đang đùa ta sao? \- " Bình tĩnh nào tiểu cô nương\, mạn phép hỏi ngươi là ai vậy?" Khuôn mặt kia càng trở nên vặn vẹo đến cực điểm, một khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ đây lại khiến người khác khiếp sợ. \- " Hạ Nhược Khê\, ngươi giả điên giả khùng gì ở đây\, chê mạng mình quá dài à? Đến cả chủ tử của ngươi cũng không nhớ\, đáng chết" Hạ Nhược Khê? Hạ… VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 13 \)Nhược Khê miễn cưỡng bị một đám người lôi đi tắm rửa, bôi son trét phấn lên mặt, sau đó lại bị kéo về ngự thiện phòng.Vô trong liền thấy tên vương gia vô sỉ kia cầm trên tay một cây trâm ngọc, ngắm nghía không rời mắt, đến khi nghe tiếng bước chân của cô hắn mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn hình thành một nụ cười ôn nhu.\-" Vương gia của chúng ta thường ngày không phải đều mặt lạnh sao? Tại sao từ khi bế cô nương kia về lại luôn miệng cười vậy?"\-" Phi, ngươi phải gọi nàng là vương phi, có lẽ người là ngọn nguồn vui vẻ của vương gia."Nụ cười của hắn thật chói mắt, không hiểu trên người cô có cái gì mà cứ nhìn rồi cười suốt.\-" Hách vương gia, trên mặt ta có dính cái gì sao mà ngươi cứ cười suốt vậy?"\-" Không, đâu có.Chỉ là nhìn thấy nàng tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ thôi.Nào, nàng lại đây, ta có món quà này cho nàng."Cô chầm chậm đi tới, hắn liền lôi cô lại.Cô mất cân bằng ngã đập mặt vào ngực hắn.\-" A ui, bản mặt xinh đẹp của lão nương.Hách Phong, ngươi không thể nhẹ nhàng với nữ tử như ta được à?"Cô quay lên trách móc hắn, liền thấy hắn giơ cây trâm ra trước mặt mình.Cây trâm này được làm cực kì tinh xảo, từng viên ngọc được khảm trên nó chính xác từng li từng tí.\-" Ngươi đưa ra thứ này làm gì?"\-" Tặng nàng, cây trâm ngọc này là của mẫu thân ta, là vật độc nhất vô nhị.Người nói khi nào gặp được ý trung nhân của mình liền đưa cho nàng coi như vật tín."\-" Vậy thì ngươi đi đưa cho nàng đi, giơ trước mắt ta làm gì? Ta không có hứng thú với trang sức."Hách Phong nghe vậy liền phì cười, đưa tay cốc nhẹ lên trán cô sau đó áp trán mình vào trán cô.\-" Nàng giả ngốc hay là ngốc thật vậy.Nàng nhìn xem, ý trung nhân của ta đang ở trong đôi mắt này."\-" Ta chỉ thấy ta trong đó.Khoan, ngươi nói ta?"Thấy cô dường như đoán trúng, hắn kéo sát cô lại rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.\- Vương phi của ta thật giỏi, thưởng cho nàng."Hai người ăn xong bữa sáng, Hách Phong kêu xe ngựa đưa cô về phủ thừa tướng.\-" Để ta đỡ nàng lên."\-" Không cần, ta tự.."Cô chưa nói xong, hai bên eo liền bị nắm lấy nhấc bỗng đặt lên xe ngựa.Ngay sau đó liền bước lên xe ngựa, ngồi xuống cạnh cô.\-" Vương gia nhàn rỗi như vậy à?"\-" Đúng vậy rất nhàn."\- " Vậy bổn cô nương ta cũng muốn làm."\- " Nếu nàng muốn ta liền cho ."Xe ngựa chạy trên đường chẳng mấy chốc đã đến phủ thừa tướng.Hách Phong xuống trước giơ tay đỡ cô xuống.Nhược Khê còn chưa kịp ổn định thân thể đã nghe thấy tiếng châm chọc của Hạ Như Tuyết ở sau lưng.\-" Ây da, tỷ tỷ hiền lương thục nữ của ta lại cùng nam nhân không rõ tung tích bên nhau suốt một đêm.Tỷ xem, tỷ nên giải thích với lão thái thái như thế nào?"\( Bản thân mình là người viết truyện mà cũng bị chìm trong chính cẩu lương mình viết ra.
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 13 \)
Nhược Khê miễn cưỡng bị một đám người lôi đi tắm rửa, bôi son trét phấn lên mặt, sau đó lại bị kéo về ngự thiện phòng.
Vô trong liền thấy tên vương gia vô sỉ kia cầm trên tay một cây trâm ngọc, ngắm nghía không rời mắt, đến khi nghe tiếng bước chân của cô hắn mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn hình thành một nụ cười ôn nhu.
\-" Vương gia của chúng ta thường ngày không phải đều mặt lạnh sao? Tại sao từ khi bế cô nương kia về lại luôn miệng cười vậy?"
\-" Phi, ngươi phải gọi nàng là vương phi, có lẽ người là ngọn nguồn vui vẻ của vương gia."
Nụ cười của hắn thật chói mắt, không hiểu trên người cô có cái gì mà cứ nhìn rồi cười suốt.
\-" Hách vương gia, trên mặt ta có dính cái gì sao mà ngươi cứ cười suốt vậy?"
\-" Không, đâu có.
Chỉ là nhìn thấy nàng tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ thôi.
Nào, nàng lại đây, ta có món quà này cho nàng."
Cô chầm chậm đi tới, hắn liền lôi cô lại.
Cô mất cân bằng ngã đập mặt vào ngực hắn.
\-" A ui, bản mặt xinh đẹp của lão nương.
Hách Phong, ngươi không thể nhẹ nhàng với nữ tử như ta được à?"
Cô quay lên trách móc hắn, liền thấy hắn giơ cây trâm ra trước mặt mình.
Cây trâm này được làm cực kì tinh xảo, từng viên ngọc được khảm trên nó chính xác từng li từng tí.
\-" Ngươi đưa ra thứ này làm gì?"
\-" Tặng nàng, cây trâm ngọc này là của mẫu thân ta, là vật độc nhất vô nhị.
Người nói khi nào gặp được ý trung nhân của mình liền đưa cho nàng coi như vật tín."
\-" Vậy thì ngươi đi đưa cho nàng đi, giơ trước mắt ta làm gì? Ta không có hứng thú với trang sức."
Hách Phong nghe vậy liền phì cười, đưa tay cốc nhẹ lên trán cô sau đó áp trán mình vào trán cô.
\-" Nàng giả ngốc hay là ngốc thật vậy.
Nàng nhìn xem, ý trung nhân của ta đang ở trong đôi mắt này."
\-" Ta chỉ thấy ta trong đó.
Khoan, ngươi nói ta?"
Thấy cô dường như đoán trúng, hắn kéo sát cô lại rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.
\- Vương phi của ta thật giỏi, thưởng cho nàng."
Hai người ăn xong bữa sáng, Hách Phong kêu xe ngựa đưa cô về phủ thừa tướng.
\-" Để ta đỡ nàng lên."
\-" Không cần, ta tự.."
Cô chưa nói xong, hai bên eo liền bị nắm lấy nhấc bỗng đặt lên xe ngựa.
Ngay sau đó liền bước lên xe ngựa, ngồi xuống cạnh cô.
\-" Vương gia nhàn rỗi như vậy à?"
\-" Đúng vậy rất nhàn."
\- " Vậy bổn cô nương ta cũng muốn làm."
\- " Nếu nàng muốn ta liền cho ."
Xe ngựa chạy trên đường chẳng mấy chốc đã đến phủ thừa tướng.
Hách Phong xuống trước giơ tay đỡ cô xuống.
Nhược Khê còn chưa kịp ổn định thân thể đã nghe thấy tiếng châm chọc của Hạ Như Tuyết ở sau lưng.
\-" Ây da, tỷ tỷ hiền lương thục nữ của ta lại cùng nam nhân không rõ tung tích bên nhau suốt một đêm.
Tỷ xem, tỷ nên giải thích với lão thái thái như thế nào?"
\( Bản thân mình là người viết truyện mà cũng bị chìm trong chính cẩu lương mình viết ra.
Vương Phi Xin Đừng ChạyTác giả: meo_meo_meoTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không\- " Hạ Nhược Khê\, ngươi mau đứng lên cho ta\." Giọng nói vừa dứt liền có một dòng nước lạnh xối xuống người Giang Chỉ khiến cô run rẩy tỉnh lại. \- " Con mẹ nó\, tên điên nào dám đổ nước lên người bổn cô nương?" Cô lấy tay vuốt đi dòng nước lạnh buốt trên mặt cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một dáng người lả lướt, thân vận một bộ hồng y, trâm cài đầu trân quý, nhưng khuôn mặt lại ngược lại, tức giận đến mức tím lên. \- " Tiện nhân\, ngươi dám chửi ta? " Khoan khoan , có gì đó không đúng, cô rõ ràng đang trên đường đi làm mà, sao giờ lại ở đây nghe chửi oan rồi, còn bị xối một gáo nước nữa chứ? Ah, lão thiên gia người đây là đang đùa ta sao? \- " Bình tĩnh nào tiểu cô nương\, mạn phép hỏi ngươi là ai vậy?" Khuôn mặt kia càng trở nên vặn vẹo đến cực điểm, một khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ đây lại khiến người khác khiếp sợ. \- " Hạ Nhược Khê\, ngươi giả điên giả khùng gì ở đây\, chê mạng mình quá dài à? Đến cả chủ tử của ngươi cũng không nhớ\, đáng chết" Hạ Nhược Khê? Hạ… VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 13 \)Nhược Khê miễn cưỡng bị một đám người lôi đi tắm rửa, bôi son trét phấn lên mặt, sau đó lại bị kéo về ngự thiện phòng.Vô trong liền thấy tên vương gia vô sỉ kia cầm trên tay một cây trâm ngọc, ngắm nghía không rời mắt, đến khi nghe tiếng bước chân của cô hắn mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn hình thành một nụ cười ôn nhu.\-" Vương gia của chúng ta thường ngày không phải đều mặt lạnh sao? Tại sao từ khi bế cô nương kia về lại luôn miệng cười vậy?"\-" Phi, ngươi phải gọi nàng là vương phi, có lẽ người là ngọn nguồn vui vẻ của vương gia."Nụ cười của hắn thật chói mắt, không hiểu trên người cô có cái gì mà cứ nhìn rồi cười suốt.\-" Hách vương gia, trên mặt ta có dính cái gì sao mà ngươi cứ cười suốt vậy?"\-" Không, đâu có.Chỉ là nhìn thấy nàng tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ thôi.Nào, nàng lại đây, ta có món quà này cho nàng."Cô chầm chậm đi tới, hắn liền lôi cô lại.Cô mất cân bằng ngã đập mặt vào ngực hắn.\-" A ui, bản mặt xinh đẹp của lão nương.Hách Phong, ngươi không thể nhẹ nhàng với nữ tử như ta được à?"Cô quay lên trách móc hắn, liền thấy hắn giơ cây trâm ra trước mặt mình.Cây trâm này được làm cực kì tinh xảo, từng viên ngọc được khảm trên nó chính xác từng li từng tí.\-" Ngươi đưa ra thứ này làm gì?"\-" Tặng nàng, cây trâm ngọc này là của mẫu thân ta, là vật độc nhất vô nhị.Người nói khi nào gặp được ý trung nhân của mình liền đưa cho nàng coi như vật tín."\-" Vậy thì ngươi đi đưa cho nàng đi, giơ trước mắt ta làm gì? Ta không có hứng thú với trang sức."Hách Phong nghe vậy liền phì cười, đưa tay cốc nhẹ lên trán cô sau đó áp trán mình vào trán cô.\-" Nàng giả ngốc hay là ngốc thật vậy.Nàng nhìn xem, ý trung nhân của ta đang ở trong đôi mắt này."\-" Ta chỉ thấy ta trong đó.Khoan, ngươi nói ta?"Thấy cô dường như đoán trúng, hắn kéo sát cô lại rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.\- Vương phi của ta thật giỏi, thưởng cho nàng."Hai người ăn xong bữa sáng, Hách Phong kêu xe ngựa đưa cô về phủ thừa tướng.\-" Để ta đỡ nàng lên."\-" Không cần, ta tự.."Cô chưa nói xong, hai bên eo liền bị nắm lấy nhấc bỗng đặt lên xe ngựa.Ngay sau đó liền bước lên xe ngựa, ngồi xuống cạnh cô.\-" Vương gia nhàn rỗi như vậy à?"\-" Đúng vậy rất nhàn."\- " Vậy bổn cô nương ta cũng muốn làm."\- " Nếu nàng muốn ta liền cho ."Xe ngựa chạy trên đường chẳng mấy chốc đã đến phủ thừa tướng.Hách Phong xuống trước giơ tay đỡ cô xuống.Nhược Khê còn chưa kịp ổn định thân thể đã nghe thấy tiếng châm chọc của Hạ Như Tuyết ở sau lưng.\-" Ây da, tỷ tỷ hiền lương thục nữ của ta lại cùng nam nhân không rõ tung tích bên nhau suốt một đêm.Tỷ xem, tỷ nên giải thích với lão thái thái như thế nào?"\( Bản thân mình là người viết truyện mà cũng bị chìm trong chính cẩu lương mình viết ra.