Điện thoại “Tinh” một tiếng, Giang Mi Ảnh vươn cánh tay trong chăn ra, lần sờ tìm di động trên tủ đầu giường, cô cầm lấy điện thoại, mở hai mắt lơ mơ ra, vừa nhìn thấy đã lập tức cáu tỉnh cả ngủ. “Kính gửi ngài Hàn Đống, chúng tôi dùng giàu sang làm bột mì, sự nghiệp thành công làm bơ đường, vui vẻ hạnh phúc làm trứng gà, cùng với sự phục vụ tỉ mỉ của chúng tôi để nướng thành một chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, chúc ngài sinh nhật vui vẻ! Ngân hàng Trung Quốc.” Trong lòng dấy lên một đợt khó chịu, mắt Giang Mi Ảnh trợn tròn, chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, ném lên bên gối. Đoán trước được hôm nay sẽ còn bảy tám cái ngân hàng khác và công ty chứng khoán gửi tin nhắn sinh nhật. Hàn Đống! Cái tên hư hỏng này đã tồn tại trong cuộc đời Giang Mi Ảnh suốt ba năm qua, như một bóng ma như có như không, từng giây từng phút nhắc nhở cô, rằng trên thế giới có một người tên như vậy. Giấc ngủ ngon bị phá hỏng, Giang Mi Ảnh cũng không ngủ được nữa, cô bò dậy với cái đầu ổ gà, dùng sức thở ra…
Chương 4-5
Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của EmTác giả: Thời NgôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐiện thoại “Tinh” một tiếng, Giang Mi Ảnh vươn cánh tay trong chăn ra, lần sờ tìm di động trên tủ đầu giường, cô cầm lấy điện thoại, mở hai mắt lơ mơ ra, vừa nhìn thấy đã lập tức cáu tỉnh cả ngủ. “Kính gửi ngài Hàn Đống, chúng tôi dùng giàu sang làm bột mì, sự nghiệp thành công làm bơ đường, vui vẻ hạnh phúc làm trứng gà, cùng với sự phục vụ tỉ mỉ của chúng tôi để nướng thành một chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, chúc ngài sinh nhật vui vẻ! Ngân hàng Trung Quốc.” Trong lòng dấy lên một đợt khó chịu, mắt Giang Mi Ảnh trợn tròn, chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, ném lên bên gối. Đoán trước được hôm nay sẽ còn bảy tám cái ngân hàng khác và công ty chứng khoán gửi tin nhắn sinh nhật. Hàn Đống! Cái tên hư hỏng này đã tồn tại trong cuộc đời Giang Mi Ảnh suốt ba năm qua, như một bóng ma như có như không, từng giây từng phút nhắc nhở cô, rằng trên thế giới có một người tên như vậy. Giấc ngủ ngon bị phá hỏng, Giang Mi Ảnh cũng không ngủ được nữa, cô bò dậy với cái đầu ổ gà, dùng sức thở ra… Trịnh Lâm Thiên nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sau anh đã quay lại rồi?”“Để cho cô ấy không gian riêng, cho khỏi căng thẳng.”Căng thẳng? Ăn bát mỳ còn có gì mà căng thẳng? Trịnh Lâm Thiên không hiểu nổi, muốn thăm dò đi xem Giang Mi Ảnh, liền bị Hàn Đống kéo trở lại. Hàn Đống không tán đồng lườm cậu một cái.Trịnh Lâm Thiên đành đổi chủ đề hỏi: “Sư phụ, vừa rồi tại sao anh phải lọc nước dùng nhiều lần như vậy?”Hàn Đống đã tốn rất nhiều công làm bát mỳ này. Anh vớt hết tất cả mỡ béo trong nước dùng, thịt bò và rau cũng trần ở nước trong, nhưng vẫn đảm bảo không mất đi hương vị. Đây quả thật kiểm tra năng lực của đầu bếp, Trịnh Lâm Thiên ở bên cạnh cố gắng chép lại quá trình vào trong sổ nhỏ, vừa ghi nhớ vừa trợn mắt há hốc mồm.Hàn Đống lắc đầu, không trả lời. Trịnh Lâm Thiên biết, sư phụ đã không muốn trả lời câu hỏi của mình, thì cậu có truy vấn thế nào cũng vô dụng. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.Ở một bên khác, Giang Mi Ảnh đang chiến đấu với đất trời. Hàn Đống đã nhìn ra được sức ăn của cô sao, biết cô là đang cậy mạnh, nên dùng cách này để giữ thể diện cho cô.Giang Mi Ảnh không khỏi suy đoán như vậy trong lòng, lo lắng thấp thỏm, sợ mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà không có cách giải thích nào tốt hơn, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, không tự chủ ùa về trái tim.Rải một chút hành lá, còn hai loại gia vị kia cô để nguyên chỗ cũ.Hàn Đống đợi trong bếp hơn hai mươi phút, Trịnh Lâm Thiên vớt bánh chưng ở nồi to, bị hơi nóng làm mồ hôi nhễ nhại. Mùi bánh chưng tràn ra khắp gian bếp.Chuông gió trên cửa quán vang lên hai tiếng “leng keng”.Hàn Đống ra khỏi phòng bếp, trong quán đã không còn ai.Trên bàn Giang Mi Ảnh đã ngồi, mỳ thịt bò vẫn không vơi được mấy đũa như cũ, nhưng toàn bộ rau xanh đã được ăn hết. Trong đó một miếng thịt cũng đã cắn một nửa.Mâm đồ ăn bên cạnh, chai gia vị đè lên một tờ tiền hai mươi tệ, dưới tiền giấy là một tờ note.Mang theo giấy note bên người là thói quen của Giang Mi Ảnh, vì là nhân viên biên tập cắt ghép và làm hậu kỳ.Cầm tờ note lên, Hàn Đống nhìn mấy chữ trên mặt giấy, khóe miệng không khỏi cong lên.“Cảm ơn. Ăn rất ngon.”Trịnh Lâm Thiên thò qua liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Sư phụ, mỳ thịt bò là mười tám tệ. Còn phải trả tiền thừa.”Hàn Đống liếc nhìn cậu, không trả lời.
Trịnh Lâm Thiên nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sau anh đã quay lại rồi?”
“Để cho cô ấy không gian riêng, cho khỏi căng thẳng.”
Căng thẳng? Ăn bát mỳ còn có gì mà căng thẳng? Trịnh Lâm Thiên không hiểu nổi, muốn thăm dò đi xem Giang Mi Ảnh, liền bị Hàn Đống kéo trở lại. Hàn Đống không tán đồng lườm cậu một cái.
Trịnh Lâm Thiên đành đổi chủ đề hỏi: “Sư phụ, vừa rồi tại sao anh phải lọc nước dùng nhiều lần như vậy?”
Hàn Đống đã tốn rất nhiều công làm bát mỳ này. Anh vớt hết tất cả mỡ béo trong nước dùng, thịt bò và rau cũng trần ở nước trong, nhưng vẫn đảm bảo không mất đi hương vị. Đây quả thật kiểm tra năng lực của đầu bếp, Trịnh Lâm Thiên ở bên cạnh cố gắng chép lại quá trình vào trong sổ nhỏ, vừa ghi nhớ vừa trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Đống lắc đầu, không trả lời. Trịnh Lâm Thiên biết, sư phụ đã không muốn trả lời câu hỏi của mình, thì cậu có truy vấn thế nào cũng vô dụng. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ở một bên khác, Giang Mi Ảnh đang chiến đấu với đất trời.
Hàn Đống đã nhìn ra được sức ăn của cô sao, biết cô là đang cậy mạnh, nên dùng cách này để giữ thể diện cho cô.
Giang Mi Ảnh không khỏi suy đoán như vậy trong lòng, lo lắng thấp thỏm, sợ mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà không có cách giải thích nào tốt hơn, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, không tự chủ ùa về trái tim.
Rải một chút hành lá, còn hai loại gia vị kia cô để nguyên chỗ cũ.
Hàn Đống đợi trong bếp hơn hai mươi phút, Trịnh Lâm Thiên vớt bánh chưng ở nồi to, bị hơi nóng làm mồ hôi nhễ nhại. Mùi bánh chưng tràn ra khắp gian bếp.
Chuông gió trên cửa quán vang lên hai tiếng “leng keng”.
Hàn Đống ra khỏi phòng bếp, trong quán đã không còn ai.
Trên bàn Giang Mi Ảnh đã ngồi, mỳ thịt bò vẫn không vơi được mấy đũa như cũ, nhưng toàn bộ rau xanh đã được ăn hết. Trong đó một miếng thịt cũng đã cắn một nửa.
Mâm đồ ăn bên cạnh, chai gia vị đè lên một tờ tiền hai mươi tệ, dưới tiền giấy là một tờ note.
Mang theo giấy note bên người là thói quen của Giang Mi Ảnh, vì là nhân viên biên tập cắt ghép và làm hậu kỳ.
Cầm tờ note lên, Hàn Đống nhìn mấy chữ trên mặt giấy, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Cảm ơn. Ăn rất ngon.”
Trịnh Lâm Thiên thò qua liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Sư phụ, mỳ thịt bò là mười tám tệ. Còn phải trả tiền thừa.”
Hàn Đống liếc nhìn cậu, không trả lời.
Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của EmTác giả: Thời NgôTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐiện thoại “Tinh” một tiếng, Giang Mi Ảnh vươn cánh tay trong chăn ra, lần sờ tìm di động trên tủ đầu giường, cô cầm lấy điện thoại, mở hai mắt lơ mơ ra, vừa nhìn thấy đã lập tức cáu tỉnh cả ngủ. “Kính gửi ngài Hàn Đống, chúng tôi dùng giàu sang làm bột mì, sự nghiệp thành công làm bơ đường, vui vẻ hạnh phúc làm trứng gà, cùng với sự phục vụ tỉ mỉ của chúng tôi để nướng thành một chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, chúc ngài sinh nhật vui vẻ! Ngân hàng Trung Quốc.” Trong lòng dấy lên một đợt khó chịu, mắt Giang Mi Ảnh trợn tròn, chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, ném lên bên gối. Đoán trước được hôm nay sẽ còn bảy tám cái ngân hàng khác và công ty chứng khoán gửi tin nhắn sinh nhật. Hàn Đống! Cái tên hư hỏng này đã tồn tại trong cuộc đời Giang Mi Ảnh suốt ba năm qua, như một bóng ma như có như không, từng giây từng phút nhắc nhở cô, rằng trên thế giới có một người tên như vậy. Giấc ngủ ngon bị phá hỏng, Giang Mi Ảnh cũng không ngủ được nữa, cô bò dậy với cái đầu ổ gà, dùng sức thở ra… Trịnh Lâm Thiên nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sau anh đã quay lại rồi?”“Để cho cô ấy không gian riêng, cho khỏi căng thẳng.”Căng thẳng? Ăn bát mỳ còn có gì mà căng thẳng? Trịnh Lâm Thiên không hiểu nổi, muốn thăm dò đi xem Giang Mi Ảnh, liền bị Hàn Đống kéo trở lại. Hàn Đống không tán đồng lườm cậu một cái.Trịnh Lâm Thiên đành đổi chủ đề hỏi: “Sư phụ, vừa rồi tại sao anh phải lọc nước dùng nhiều lần như vậy?”Hàn Đống đã tốn rất nhiều công làm bát mỳ này. Anh vớt hết tất cả mỡ béo trong nước dùng, thịt bò và rau cũng trần ở nước trong, nhưng vẫn đảm bảo không mất đi hương vị. Đây quả thật kiểm tra năng lực của đầu bếp, Trịnh Lâm Thiên ở bên cạnh cố gắng chép lại quá trình vào trong sổ nhỏ, vừa ghi nhớ vừa trợn mắt há hốc mồm.Hàn Đống lắc đầu, không trả lời. Trịnh Lâm Thiên biết, sư phụ đã không muốn trả lời câu hỏi của mình, thì cậu có truy vấn thế nào cũng vô dụng. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng.Ở một bên khác, Giang Mi Ảnh đang chiến đấu với đất trời. Hàn Đống đã nhìn ra được sức ăn của cô sao, biết cô là đang cậy mạnh, nên dùng cách này để giữ thể diện cho cô.Giang Mi Ảnh không khỏi suy đoán như vậy trong lòng, lo lắng thấp thỏm, sợ mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà không có cách giải thích nào tốt hơn, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, không tự chủ ùa về trái tim.Rải một chút hành lá, còn hai loại gia vị kia cô để nguyên chỗ cũ.Hàn Đống đợi trong bếp hơn hai mươi phút, Trịnh Lâm Thiên vớt bánh chưng ở nồi to, bị hơi nóng làm mồ hôi nhễ nhại. Mùi bánh chưng tràn ra khắp gian bếp.Chuông gió trên cửa quán vang lên hai tiếng “leng keng”.Hàn Đống ra khỏi phòng bếp, trong quán đã không còn ai.Trên bàn Giang Mi Ảnh đã ngồi, mỳ thịt bò vẫn không vơi được mấy đũa như cũ, nhưng toàn bộ rau xanh đã được ăn hết. Trong đó một miếng thịt cũng đã cắn một nửa.Mâm đồ ăn bên cạnh, chai gia vị đè lên một tờ tiền hai mươi tệ, dưới tiền giấy là một tờ note.Mang theo giấy note bên người là thói quen của Giang Mi Ảnh, vì là nhân viên biên tập cắt ghép và làm hậu kỳ.Cầm tờ note lên, Hàn Đống nhìn mấy chữ trên mặt giấy, khóe miệng không khỏi cong lên.“Cảm ơn. Ăn rất ngon.”Trịnh Lâm Thiên thò qua liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Sư phụ, mỳ thịt bò là mười tám tệ. Còn phải trả tiền thừa.”Hàn Đống liếc nhìn cậu, không trả lời.