Mối tình đầu? Đi cùng với nó là mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào, làn gió nhẹ nhàng, là vị chua xót lẫn đắng cay, hay là sự vui mừng. Bất luận mối tình đầu có kết quả như thế nào, thì mọi người đều giữ lại những hồi ức đẹp đẽ của nó. Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp, là khi hai người trở thành người yêu, không ai muốn chia xa. Nhưng, mối tình đầu của cậu không phải là mình. Chương 1 thật chậm rãi.......Ai là mối tình đầu của ai? * * * * * Ngày hôm nay, công chúa có một chương trình phỏng vấn. Nghe mọi người nói câu lạc bộ tin tức rất lợi hại, nhưng Diệp Nai không tin. Nhưng mà lần này, mấy tay phóng viên có thể chai lì buộc công chúa nhận lời phỏng vấn, để Diệp Nại được mở mang kiến thức "câu lạc bộ tin tức thật sự lợi hại"(1). Công chúa rất ghét những hoạt động phỏng vấn để lấy danh, những đám phóng viên đi rồi lại tới rất nhiều, đều bị công chúa từ chối. Thế mà, cái đám nhà báo phóng viên đó lại có thể thành công, khiến người ta khó lòng tin nổi. Diệp Nại nghiêng đầu, dù thế nào…
Chương 66: Công chúa học nấu ăn ( kết )
Công Chúa Ái Nữ Dong IITác giả: Bổn Điểu Tiên PhiTruyện Bách HợpMối tình đầu? Đi cùng với nó là mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào, làn gió nhẹ nhàng, là vị chua xót lẫn đắng cay, hay là sự vui mừng. Bất luận mối tình đầu có kết quả như thế nào, thì mọi người đều giữ lại những hồi ức đẹp đẽ của nó. Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp, là khi hai người trở thành người yêu, không ai muốn chia xa. Nhưng, mối tình đầu của cậu không phải là mình. Chương 1 thật chậm rãi.......Ai là mối tình đầu của ai? * * * * * Ngày hôm nay, công chúa có một chương trình phỏng vấn. Nghe mọi người nói câu lạc bộ tin tức rất lợi hại, nhưng Diệp Nai không tin. Nhưng mà lần này, mấy tay phóng viên có thể chai lì buộc công chúa nhận lời phỏng vấn, để Diệp Nại được mở mang kiến thức "câu lạc bộ tin tức thật sự lợi hại"(1). Công chúa rất ghét những hoạt động phỏng vấn để lấy danh, những đám phóng viên đi rồi lại tới rất nhiều, đều bị công chúa từ chối. Thế mà, cái đám nhà báo phóng viên đó lại có thể thành công, khiến người ta khó lòng tin nổi. Diệp Nại nghiêng đầu, dù thế nào… Hồ sen nhà Bạch gia đã nở, từng đóa hoa sen cao thẳng tắp, đầy sức sống."Thật sự, vạn lần xin lỗi." - Bên cạnh ao sen, Diệp Nại lớn tiếng xin lỗi Thiệu Thần. Cúi đầu, nghiêng mình, 90độ."Cậu làm gì có lỗi với mình?" - Thiệu Thần nhìn Diệp Nại, chỉ đành cười trừ."Chuyện đó.....tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã có người mình thích." - Lại cúi đầu, nghiêng mình.Chàng trai cười, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Thiệu Thần xoa đầu Diệp Nại."Quả nhiên, là thế phải không?" - Giọng nói nhẹ nhàng, dường như anh ta đã biết trước chuyện sẽ như thế."Hả?" - Diệp Nại ngẩng lên, nhìn Thiệu Thần."Đôi khi, trực giác quá nhạy bén, chẳng biết nên vui hay nên buồn."".........." - Diệp Nại cảm giác bị người ta nhìn thấu, đúng là không tốt chút nào."Vậy chúng ta có thể đi dạo một chút chứ?""........." - Diệp Nại không hề nói gì, chỉ gật đầu.Phong cảnh nhà lớn rất đẹp, dù từng nhà riêng biệt, nhưng nó thiết kế theo dạng cổ điển. Cho nên, nhìn sơ qua, bạn sẽ cảm giác như đang đi trong một thành phố cổ. Không giống sân trước, không giống những căn phòng trong nhà."Từ nhỏ, số của Linh đã rất tốt." - Thiệu Thần nói có vẻ ước ao."!" - Quả nhiên, anh ta biết hết mọi thứ.Bởi vì bị người ta phát hiện, nên Diệp Nại không biết nên nói gỉ, chỉ im lặng cúi đầu.Hai người vẫn tiếp tục đi về trước, Thiệu Thần bất ngờ xoa đầu Diệp Nại: "Đã đến rồi."Diệp Nại ngẩng đầu, thì ra hai người đã đi tới trước sân nhà chính của công chúa."Đừng xin lỗi, cậu không hề có lỗi." - Thiệu Thần cười, rồi chào tạm biệt."............" - Diệp Nại nhìn bóng lưng chàng trai vừa bỏ đi, cúi đầu, nghiêng mình.Trên lầu, công chúa đang ngồi ngay cửa sổ, nhìn thấy cũng không nói gì. Nhìn Thiệu Thần bỏ đi, nhìn Diệp Nại bước vào nhà.Gương mặt xinh đẹp, hiện lên nụ cười.Diệp Nại đến phòng công chúa, thấy công chúa đã rời giường, đang ngồi trước máy vi tính, vội vàng làm cái gì đó."Linh, chào buổi sáng.""Chào buổi sáng, tiểu Nại.""Xin lỗi, hôm nay không gọi cậu thức dậy.""Không sao." - Công chúa rời khỏi màn hình máy tính, quay sang nhìn Diệp Nại, ngoắc tay.Đến đây~~ Đến đây~~ Tiểu Nại.Chú thỏ con ngoan ngoãn đi tới.Được công chúa ôm vào lòng, Diệp Nại cảm thấy rất an tâm. Thật tốt.....thật tốt....khi được cậu ấy ôm vào lòng.* * * * *Buổi tối, công chúa đột nhiên muốn làm thức ăn khuya."Làm cái gì?""Ừm....hay nấu mì đi.""Được."Nấu mì....là món sở trường của công chúa. Mặc dù nó là món cực kỳ đơn giản, nhưng phải mất rất nhiều thời gian công chúa mới học được.Sau đó, hai người bưng vào phòng, cùng ăn."Thế nào? Ăn được không?" - Công chúa xem ra rất vui vẻ, nụ cười rất sáng, sáng đến chói mắt."Ừm. Linh, cậu không ăn sao?" - Diệp Nại nhìn người đẹp trước mặt hỏi."Ừm....mình đang nhìn tiểu Nại ăn nè."Diệp Nại đỏ mặt cười.Thì ra, có người làm cơm cho mình ăn, thật sự rất hạnh phúc."Tiểu Nại......""Sao?""Nấu ăn rất mệt đó.""Thì.....nó chính là vậy mà.""Thật sự rất mệt, nhất là vào mùa hè, trong bếp nóng muốn xỉu.""Ách....Vậy, sau này Linh không cần làm nữa." - Đau lòng nói."Ừm.....Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu Nại ăn, thì mình cảm thấy rất vui.""O(∩_∩)O~"Có người làm cơm cho mình, là chuyện rất hạnh phúc. Nhưng, nếu có thể làm cơm cho người mình thích, thì đó càng là chuyện hạnh phúc hơn. Đặc biệt là, khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của người đó, thì bản thân càng thấy hạnh phúc hơn nữa.Nên tỏ lòng biết ơn, với những người vì bạn mà nấu ăn.Hậu ký:"Thần thiếu gia muốn đi sao?" - Cửa lớn Bạch gia mở rộng, Diệp Nại đứng bên cạnh xe của Thiệu Thần hỏi."Phải." - Chàng trai vẫn như cũ, lúc nào cũng mỉm cười."Vậy.........năm sau, anh sẽ trở lại chứ?"Thiệu Thần cười nói: "Nếu như tiểu Nại chào đón, thì năm sau mình sẽ trở lại."Diệp Nại cũng cười: "Tất nhiên là chào đón rồi.""Được." - Sau khi suy nghĩ cẩn thận, chàng trai lại nói: "Vậy năm sau, mình sẽ tới."* * * * *Thiệu Thần lên xe, rời đi. Để Diệp Nại đứng lại đó.Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây trông như những cây kẹo bông gòn, thật đáng yêu.Nghỉ hè, đã kết thúc. Mùa hè, cũng sắp kết thúc phải không?----------Dạo này do thời tiết nên mình bị bệnh, đầu óc có chút choáng váng. Nên chỗ nào không ổn, xin mọi người quote lại giúp. Chúc mọi người tuần mới nhiều may mắn.
Hồ sen nhà Bạch gia đã nở, từng đóa hoa sen cao thẳng tắp, đầy sức sống.
"Thật sự, vạn lần xin lỗi." - Bên cạnh ao sen, Diệp Nại lớn tiếng xin lỗi Thiệu Thần. Cúi đầu, nghiêng mình, 90độ.
"Cậu làm gì có lỗi với mình?" - Thiệu Thần nhìn Diệp Nại, chỉ đành cười trừ.
"Chuyện đó.....tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã có người mình thích." - Lại cúi đầu, nghiêng mình.
Chàng trai cười, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thiệu Thần xoa đầu Diệp Nại.
"Quả nhiên, là thế phải không?" - Giọng nói nhẹ nhàng, dường như anh ta đã biết trước chuyện sẽ như thế.
"Hả?" - Diệp Nại ngẩng lên, nhìn Thiệu Thần.
"Đôi khi, trực giác quá nhạy bén, chẳng biết nên vui hay nên buồn."
".........." - Diệp Nại cảm giác bị người ta nhìn thấu, đúng là không tốt chút nào.
"Vậy chúng ta có thể đi dạo một chút chứ?"
"........." - Diệp Nại không hề nói gì, chỉ gật đầu.
Phong cảnh nhà lớn rất đẹp, dù từng nhà riêng biệt, nhưng nó thiết kế theo dạng cổ điển. Cho nên, nhìn sơ qua, bạn sẽ cảm giác như đang đi trong một thành phố cổ. Không giống sân trước, không giống những căn phòng trong nhà.
"Từ nhỏ, số của Linh đã rất tốt." - Thiệu Thần nói có vẻ ước ao.
"!" - Quả nhiên, anh ta biết hết mọi thứ.
Bởi vì bị người ta phát hiện, nên Diệp Nại không biết nên nói gỉ, chỉ im lặng cúi đầu.
Hai người vẫn tiếp tục đi về trước, Thiệu Thần bất ngờ xoa đầu Diệp Nại: "Đã đến rồi."
Diệp Nại ngẩng đầu, thì ra hai người đã đi tới trước sân nhà chính của công chúa.
"Đừng xin lỗi, cậu không hề có lỗi." - Thiệu Thần cười, rồi chào tạm biệt.
"............" - Diệp Nại nhìn bóng lưng chàng trai vừa bỏ đi, cúi đầu, nghiêng mình.
Trên lầu, công chúa đang ngồi ngay cửa sổ, nhìn thấy cũng không nói gì. Nhìn Thiệu Thần bỏ đi, nhìn Diệp Nại bước vào nhà.
Gương mặt xinh đẹp, hiện lên nụ cười.
Diệp Nại đến phòng công chúa, thấy công chúa đã rời giường, đang ngồi trước máy vi tính, vội vàng làm cái gì đó.
"Linh, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, tiểu Nại."
"Xin lỗi, hôm nay không gọi cậu thức dậy."
"Không sao." - Công chúa rời khỏi màn hình máy tính, quay sang nhìn Diệp Nại, ngoắc tay.
Đến đây~~ Đến đây~~ Tiểu Nại.
Chú thỏ con ngoan ngoãn đi tới.
Được công chúa ôm vào lòng, Diệp Nại cảm thấy rất an tâm. Thật tốt.....thật tốt....khi được cậu ấy ôm vào lòng.
* * * * *
Buổi tối, công chúa đột nhiên muốn làm thức ăn khuya.
"Làm cái gì?"
"Ừm....hay nấu mì đi."
"Được."
Nấu mì....là món sở trường của công chúa. Mặc dù nó là món cực kỳ đơn giản, nhưng phải mất rất nhiều thời gian công chúa mới học được.
Sau đó, hai người bưng vào phòng, cùng ăn.
"Thế nào? Ăn được không?" - Công chúa xem ra rất vui vẻ, nụ cười rất sáng, sáng đến chói mắt.
"Ừm. Linh, cậu không ăn sao?" - Diệp Nại nhìn người đẹp trước mặt hỏi.
"Ừm....mình đang nhìn tiểu Nại ăn nè."
Diệp Nại đỏ mặt cười.
Thì ra, có người làm cơm cho mình ăn, thật sự rất hạnh phúc.
"Tiểu Nại......"
"Sao?"
"Nấu ăn rất mệt đó."
"Thì.....nó chính là vậy mà."
"Thật sự rất mệt, nhất là vào mùa hè, trong bếp nóng muốn xỉu."
"Ách....Vậy, sau này Linh không cần làm nữa." - Đau lòng nói.
"Ừm.....Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu Nại ăn, thì mình cảm thấy rất vui."
"O(∩_∩)O~"
Có người làm cơm cho mình, là chuyện rất hạnh phúc. Nhưng, nếu có thể làm cơm cho người mình thích, thì đó càng là chuyện hạnh phúc hơn. Đặc biệt là, khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của người đó, thì bản thân càng thấy hạnh phúc hơn nữa.
Nên tỏ lòng biết ơn, với những người vì bạn mà nấu ăn.
Hậu ký:
"Thần thiếu gia muốn đi sao?" - Cửa lớn Bạch gia mở rộng, Diệp Nại đứng bên cạnh xe của Thiệu Thần hỏi.
"Phải." - Chàng trai vẫn như cũ, lúc nào cũng mỉm cười.
"Vậy.........năm sau, anh sẽ trở lại chứ?"
Thiệu Thần cười nói: "Nếu như tiểu Nại chào đón, thì năm sau mình sẽ trở lại."
Diệp Nại cũng cười: "Tất nhiên là chào đón rồi."
"Được." - Sau khi suy nghĩ cẩn thận, chàng trai lại nói: "Vậy năm sau, mình sẽ tới."
* * * * *
Thiệu Thần lên xe, rời đi. Để Diệp Nại đứng lại đó.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây trông như những cây kẹo bông gòn, thật đáng yêu.
Nghỉ hè, đã kết thúc. Mùa hè, cũng sắp kết thúc phải không?
----------
Dạo này do thời tiết nên mình bị bệnh, đầu óc có chút choáng váng. Nên chỗ nào không ổn, xin mọi người quote lại giúp.
Chúc mọi người tuần mới nhiều may mắn.
Công Chúa Ái Nữ Dong IITác giả: Bổn Điểu Tiên PhiTruyện Bách HợpMối tình đầu? Đi cùng với nó là mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào, làn gió nhẹ nhàng, là vị chua xót lẫn đắng cay, hay là sự vui mừng. Bất luận mối tình đầu có kết quả như thế nào, thì mọi người đều giữ lại những hồi ức đẹp đẽ của nó. Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp, là khi hai người trở thành người yêu, không ai muốn chia xa. Nhưng, mối tình đầu của cậu không phải là mình. Chương 1 thật chậm rãi.......Ai là mối tình đầu của ai? * * * * * Ngày hôm nay, công chúa có một chương trình phỏng vấn. Nghe mọi người nói câu lạc bộ tin tức rất lợi hại, nhưng Diệp Nai không tin. Nhưng mà lần này, mấy tay phóng viên có thể chai lì buộc công chúa nhận lời phỏng vấn, để Diệp Nại được mở mang kiến thức "câu lạc bộ tin tức thật sự lợi hại"(1). Công chúa rất ghét những hoạt động phỏng vấn để lấy danh, những đám phóng viên đi rồi lại tới rất nhiều, đều bị công chúa từ chối. Thế mà, cái đám nhà báo phóng viên đó lại có thể thành công, khiến người ta khó lòng tin nổi. Diệp Nại nghiêng đầu, dù thế nào… Hồ sen nhà Bạch gia đã nở, từng đóa hoa sen cao thẳng tắp, đầy sức sống."Thật sự, vạn lần xin lỗi." - Bên cạnh ao sen, Diệp Nại lớn tiếng xin lỗi Thiệu Thần. Cúi đầu, nghiêng mình, 90độ."Cậu làm gì có lỗi với mình?" - Thiệu Thần nhìn Diệp Nại, chỉ đành cười trừ."Chuyện đó.....tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã có người mình thích." - Lại cúi đầu, nghiêng mình.Chàng trai cười, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Thiệu Thần xoa đầu Diệp Nại."Quả nhiên, là thế phải không?" - Giọng nói nhẹ nhàng, dường như anh ta đã biết trước chuyện sẽ như thế."Hả?" - Diệp Nại ngẩng lên, nhìn Thiệu Thần."Đôi khi, trực giác quá nhạy bén, chẳng biết nên vui hay nên buồn."".........." - Diệp Nại cảm giác bị người ta nhìn thấu, đúng là không tốt chút nào."Vậy chúng ta có thể đi dạo một chút chứ?""........." - Diệp Nại không hề nói gì, chỉ gật đầu.Phong cảnh nhà lớn rất đẹp, dù từng nhà riêng biệt, nhưng nó thiết kế theo dạng cổ điển. Cho nên, nhìn sơ qua, bạn sẽ cảm giác như đang đi trong một thành phố cổ. Không giống sân trước, không giống những căn phòng trong nhà."Từ nhỏ, số của Linh đã rất tốt." - Thiệu Thần nói có vẻ ước ao."!" - Quả nhiên, anh ta biết hết mọi thứ.Bởi vì bị người ta phát hiện, nên Diệp Nại không biết nên nói gỉ, chỉ im lặng cúi đầu.Hai người vẫn tiếp tục đi về trước, Thiệu Thần bất ngờ xoa đầu Diệp Nại: "Đã đến rồi."Diệp Nại ngẩng đầu, thì ra hai người đã đi tới trước sân nhà chính của công chúa."Đừng xin lỗi, cậu không hề có lỗi." - Thiệu Thần cười, rồi chào tạm biệt."............" - Diệp Nại nhìn bóng lưng chàng trai vừa bỏ đi, cúi đầu, nghiêng mình.Trên lầu, công chúa đang ngồi ngay cửa sổ, nhìn thấy cũng không nói gì. Nhìn Thiệu Thần bỏ đi, nhìn Diệp Nại bước vào nhà.Gương mặt xinh đẹp, hiện lên nụ cười.Diệp Nại đến phòng công chúa, thấy công chúa đã rời giường, đang ngồi trước máy vi tính, vội vàng làm cái gì đó."Linh, chào buổi sáng.""Chào buổi sáng, tiểu Nại.""Xin lỗi, hôm nay không gọi cậu thức dậy.""Không sao." - Công chúa rời khỏi màn hình máy tính, quay sang nhìn Diệp Nại, ngoắc tay.Đến đây~~ Đến đây~~ Tiểu Nại.Chú thỏ con ngoan ngoãn đi tới.Được công chúa ôm vào lòng, Diệp Nại cảm thấy rất an tâm. Thật tốt.....thật tốt....khi được cậu ấy ôm vào lòng.* * * * *Buổi tối, công chúa đột nhiên muốn làm thức ăn khuya."Làm cái gì?""Ừm....hay nấu mì đi.""Được."Nấu mì....là món sở trường của công chúa. Mặc dù nó là món cực kỳ đơn giản, nhưng phải mất rất nhiều thời gian công chúa mới học được.Sau đó, hai người bưng vào phòng, cùng ăn."Thế nào? Ăn được không?" - Công chúa xem ra rất vui vẻ, nụ cười rất sáng, sáng đến chói mắt."Ừm. Linh, cậu không ăn sao?" - Diệp Nại nhìn người đẹp trước mặt hỏi."Ừm....mình đang nhìn tiểu Nại ăn nè."Diệp Nại đỏ mặt cười.Thì ra, có người làm cơm cho mình ăn, thật sự rất hạnh phúc."Tiểu Nại......""Sao?""Nấu ăn rất mệt đó.""Thì.....nó chính là vậy mà.""Thật sự rất mệt, nhất là vào mùa hè, trong bếp nóng muốn xỉu.""Ách....Vậy, sau này Linh không cần làm nữa." - Đau lòng nói."Ừm.....Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu Nại ăn, thì mình cảm thấy rất vui.""O(∩_∩)O~"Có người làm cơm cho mình, là chuyện rất hạnh phúc. Nhưng, nếu có thể làm cơm cho người mình thích, thì đó càng là chuyện hạnh phúc hơn. Đặc biệt là, khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi ăn của người đó, thì bản thân càng thấy hạnh phúc hơn nữa.Nên tỏ lòng biết ơn, với những người vì bạn mà nấu ăn.Hậu ký:"Thần thiếu gia muốn đi sao?" - Cửa lớn Bạch gia mở rộng, Diệp Nại đứng bên cạnh xe của Thiệu Thần hỏi."Phải." - Chàng trai vẫn như cũ, lúc nào cũng mỉm cười."Vậy.........năm sau, anh sẽ trở lại chứ?"Thiệu Thần cười nói: "Nếu như tiểu Nại chào đón, thì năm sau mình sẽ trở lại."Diệp Nại cũng cười: "Tất nhiên là chào đón rồi.""Được." - Sau khi suy nghĩ cẩn thận, chàng trai lại nói: "Vậy năm sau, mình sẽ tới."* * * * *Thiệu Thần lên xe, rời đi. Để Diệp Nại đứng lại đó.Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây trông như những cây kẹo bông gòn, thật đáng yêu.Nghỉ hè, đã kết thúc. Mùa hè, cũng sắp kết thúc phải không?----------Dạo này do thời tiết nên mình bị bệnh, đầu óc có chút choáng váng. Nên chỗ nào không ổn, xin mọi người quote lại giúp. Chúc mọi người tuần mới nhiều may mắn.