1. Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tám của Từ Văn, cũng là lần thứ mười Lưu Ngạn sửa soạn để tỏ tình với anh. Lưu Ngạn và Từ Văn biết nhau ngót nghét mười lăm, mười sáu năm, có thể nói là vừa gặp đã yêu, anh không phải mối tình đầu của Lưu Ngạn, nhưng lại là người Lưu Ngạn yêu thầm mười mấy năm. “Tôi bảo này Lưu Ngạn, mười lần rồi, suốt mười lần, mỗi năm một lần, lần nào cũng dàn trận để đi tỏ tình người ta. Nhưng ông nói coi, ông mua nhẫn kim cương bao nhiêu năm rồi hả? Dùng đi chứ! Nếu lần này ông lại biến trận tỏ tình thành tiệc sinh nhật bất ngờ, lần sau tôi còn đưa khách sạn nhà tôi cho ông mượn nữa thì tôi khỏi làm người!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hung dữ của Trần Quân Hiền, Lưu Ngạn thầm áy náy từ tận đáy lòng, không ngờ hắn lại khiến một cô gái có giáo dưỡng tức giận tới mức càng chửi càng hăng thế này. Kể từ năm mười tám tuổi tới giờ, hắn đã chuẩn bị để tỏ tình với Từ Văn được chín lần, nhưng lần nào đến cuối cùng cũng hóa thành món quà “bất ngờ” cho Từ…
Chương 37
Lần Tỏ Tình Thứ Mười MộtTác giả: Linh Thất Nhị ThấtTruyện Đam Mỹ1. Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tám của Từ Văn, cũng là lần thứ mười Lưu Ngạn sửa soạn để tỏ tình với anh. Lưu Ngạn và Từ Văn biết nhau ngót nghét mười lăm, mười sáu năm, có thể nói là vừa gặp đã yêu, anh không phải mối tình đầu của Lưu Ngạn, nhưng lại là người Lưu Ngạn yêu thầm mười mấy năm. “Tôi bảo này Lưu Ngạn, mười lần rồi, suốt mười lần, mỗi năm một lần, lần nào cũng dàn trận để đi tỏ tình người ta. Nhưng ông nói coi, ông mua nhẫn kim cương bao nhiêu năm rồi hả? Dùng đi chứ! Nếu lần này ông lại biến trận tỏ tình thành tiệc sinh nhật bất ngờ, lần sau tôi còn đưa khách sạn nhà tôi cho ông mượn nữa thì tôi khỏi làm người!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hung dữ của Trần Quân Hiền, Lưu Ngạn thầm áy náy từ tận đáy lòng, không ngờ hắn lại khiến một cô gái có giáo dưỡng tức giận tới mức càng chửi càng hăng thế này. Kể từ năm mười tám tuổi tới giờ, hắn đã chuẩn bị để tỏ tình với Từ Văn được chín lần, nhưng lần nào đến cuối cùng cũng hóa thành món quà “bất ngờ” cho Từ… 37.Hiện tại là năm thứ tư Từ Văn và Lưu Ngạn quen nhau, thêm ba tháng nữa là thành năm thứ năm.Lưu Ngạn khoác thêm áo cho Từ Văn đang ngồi ở bàn làm việc: “Trời lạnh rồi, phải chú ý sức khỏe chứ.”“Ngạn, cha tôi giục tôi về nhà xem mắt.”Lưu Ngạn nhíu chặt mày, không biết nên nói gì.Từ Văn giữ tay hắn, siết chặt trong tay: “Tôi vốn nghĩ cứ để họ chết là xong. Tôi đã tận chức tận trách, hai người họ cũng chiếm hết chỗ tốt của bậc làm cha mẹ, mọi người không ai nợ ai hết. Nhưng tôi cảm thấy ông nội cậu nói đúng, thế nên tôi mới nghĩ phải đi hỏi cậu, cậu có tình nguyện để tôi đi xử lý chuyện xem mắt cha tôi sắp xếp không, hay là đi với tôi nói với cha mẹ tôi rằng cậu là người yêu của tôi?”Đầu ngón tay Lưu Ngạn hơi co lại, bàn tay giấu sau lưng vô thức siết chặt.“Lần xem mắt này chắc không chối được. Tính tình cha tôi thế nào cậu cũng biết, có lẽ sau vụ này còn muốn tôi tiếp tục liên hệ với đối tượng xem mắt. Nếu chúng ta cùng đi gặp ông ấy, chắc là cũng không suôn sẻ.” Hắn nghe Từ Văn nói vậy.Đồng tử Lưu Ngạn đột nhiên dãn ra, hắn không biết mình phải trả lời Từ Văn thế nào, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể lấy danh nghĩa người yêu của Từ Văn đứng trước mặt cha mẹ anh.“Không cần vội, cậu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời…”“Tôi đi với cậu.” Lưu Ngạn nâng cằm Từ Văn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống nốt lệ chí bên môi anh, “Tôi và cậu cùng đi gặp cha mẹ cậu.”Từ Văn nhìn ánh sáng trong mắt hắn, thầm nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”Anh giữ chặt đầu Lưu Ngạn, đầu lưỡi men theo môi hắn miêu tả hình dáng của nó, mỗi lần miêu tả đều sẽ nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”Mình thực sự rất yêu cậu ấy.
37.
Hiện tại là năm thứ tư Từ Văn và Lưu Ngạn quen nhau, thêm ba tháng nữa là thành năm thứ năm.
Lưu Ngạn khoác thêm áo cho Từ Văn đang ngồi ở bàn làm việc: “Trời lạnh rồi, phải chú ý sức khỏe chứ.”
“Ngạn, cha tôi giục tôi về nhà xem mắt.”
Lưu Ngạn nhíu chặt mày, không biết nên nói gì.
Từ Văn giữ tay hắn, siết chặt trong tay: “Tôi vốn nghĩ cứ để họ chết là xong. Tôi đã tận chức tận trách, hai người họ cũng chiếm hết chỗ tốt của bậc làm cha mẹ, mọi người không ai nợ ai hết. Nhưng tôi cảm thấy ông nội cậu nói đúng, thế nên tôi mới nghĩ phải đi hỏi cậu, cậu có tình nguyện để tôi đi xử lý chuyện xem mắt cha tôi sắp xếp không, hay là đi với tôi nói với cha mẹ tôi rằng cậu là người yêu của tôi?”
Đầu ngón tay Lưu Ngạn hơi co lại, bàn tay giấu sau lưng vô thức siết chặt.
“Lần xem mắt này chắc không chối được. Tính tình cha tôi thế nào cậu cũng biết, có lẽ sau vụ này còn muốn tôi tiếp tục liên hệ với đối tượng xem mắt. Nếu chúng ta cùng đi gặp ông ấy, chắc là cũng không suôn sẻ.” Hắn nghe Từ Văn nói vậy.
Đồng tử Lưu Ngạn đột nhiên dãn ra, hắn không biết mình phải trả lời Từ Văn thế nào, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể lấy danh nghĩa người yêu của Từ Văn đứng trước mặt cha mẹ anh.
“Không cần vội, cậu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời…”
“Tôi đi với cậu.” Lưu Ngạn nâng cằm Từ Văn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống nốt lệ chí bên môi anh, “Tôi và cậu cùng đi gặp cha mẹ cậu.”
Từ Văn nhìn ánh sáng trong mắt hắn, thầm nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”
Anh giữ chặt đầu Lưu Ngạn, đầu lưỡi men theo môi hắn miêu tả hình dáng của nó, mỗi lần miêu tả đều sẽ nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”
Mình thực sự rất yêu cậu ấy.
Lần Tỏ Tình Thứ Mười MộtTác giả: Linh Thất Nhị ThấtTruyện Đam Mỹ1. Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tám của Từ Văn, cũng là lần thứ mười Lưu Ngạn sửa soạn để tỏ tình với anh. Lưu Ngạn và Từ Văn biết nhau ngót nghét mười lăm, mười sáu năm, có thể nói là vừa gặp đã yêu, anh không phải mối tình đầu của Lưu Ngạn, nhưng lại là người Lưu Ngạn yêu thầm mười mấy năm. “Tôi bảo này Lưu Ngạn, mười lần rồi, suốt mười lần, mỗi năm một lần, lần nào cũng dàn trận để đi tỏ tình người ta. Nhưng ông nói coi, ông mua nhẫn kim cương bao nhiêu năm rồi hả? Dùng đi chứ! Nếu lần này ông lại biến trận tỏ tình thành tiệc sinh nhật bất ngờ, lần sau tôi còn đưa khách sạn nhà tôi cho ông mượn nữa thì tôi khỏi làm người!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hung dữ của Trần Quân Hiền, Lưu Ngạn thầm áy náy từ tận đáy lòng, không ngờ hắn lại khiến một cô gái có giáo dưỡng tức giận tới mức càng chửi càng hăng thế này. Kể từ năm mười tám tuổi tới giờ, hắn đã chuẩn bị để tỏ tình với Từ Văn được chín lần, nhưng lần nào đến cuối cùng cũng hóa thành món quà “bất ngờ” cho Từ… 37.Hiện tại là năm thứ tư Từ Văn và Lưu Ngạn quen nhau, thêm ba tháng nữa là thành năm thứ năm.Lưu Ngạn khoác thêm áo cho Từ Văn đang ngồi ở bàn làm việc: “Trời lạnh rồi, phải chú ý sức khỏe chứ.”“Ngạn, cha tôi giục tôi về nhà xem mắt.”Lưu Ngạn nhíu chặt mày, không biết nên nói gì.Từ Văn giữ tay hắn, siết chặt trong tay: “Tôi vốn nghĩ cứ để họ chết là xong. Tôi đã tận chức tận trách, hai người họ cũng chiếm hết chỗ tốt của bậc làm cha mẹ, mọi người không ai nợ ai hết. Nhưng tôi cảm thấy ông nội cậu nói đúng, thế nên tôi mới nghĩ phải đi hỏi cậu, cậu có tình nguyện để tôi đi xử lý chuyện xem mắt cha tôi sắp xếp không, hay là đi với tôi nói với cha mẹ tôi rằng cậu là người yêu của tôi?”Đầu ngón tay Lưu Ngạn hơi co lại, bàn tay giấu sau lưng vô thức siết chặt.“Lần xem mắt này chắc không chối được. Tính tình cha tôi thế nào cậu cũng biết, có lẽ sau vụ này còn muốn tôi tiếp tục liên hệ với đối tượng xem mắt. Nếu chúng ta cùng đi gặp ông ấy, chắc là cũng không suôn sẻ.” Hắn nghe Từ Văn nói vậy.Đồng tử Lưu Ngạn đột nhiên dãn ra, hắn không biết mình phải trả lời Từ Văn thế nào, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể lấy danh nghĩa người yêu của Từ Văn đứng trước mặt cha mẹ anh.“Không cần vội, cậu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời…”“Tôi đi với cậu.” Lưu Ngạn nâng cằm Từ Văn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống nốt lệ chí bên môi anh, “Tôi và cậu cùng đi gặp cha mẹ cậu.”Từ Văn nhìn ánh sáng trong mắt hắn, thầm nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”Anh giữ chặt đầu Lưu Ngạn, đầu lưỡi men theo môi hắn miêu tả hình dáng của nó, mỗi lần miêu tả đều sẽ nghĩ: “Mình yêu cậu ấy quá.”Mình thực sự rất yêu cậu ấy.