Lúc cô tám tuổi, cha của cô dẫn về một thiếu niên mười sáu tuổi, cùng cô ở chung dưới một mái nhà, nhưng vì mẹ của cô chán ghét anh cho nên cô cũng chán ghét anh. Đó là vào năm mười tám tuổi, cha trước khi chết đã cầm tay cô đặt vào trong tay anh, đồng thời cũng để lại di chúc, chỉ khi cô kết hôn với anh thì mới có thể kế thừa di sản. Sau một năm kết hôn, bọn họ ly hôn. Năm năm sau, thời điểm cô biết anh muốn kết hôn, cô mới phát hiện cô không thể không có anh, cho nên cô quyết định trở về. Chính là lúc cô đứng ở rất xa nhìn thấy bộ dáng tay nắm tay, vai kề vai của anh và vị hôn thê, cô mới biết được, có một số việc không thể cứu vãn. Hồn bay phách lạc muốn buông tay, rồi lại trong lúc vô tình phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, cho nên cô thay đổi chủ ý, cô muốn đoạt lại tình yêu của chồng cũ. —————- Độc giả thân mến, đây là lần thứ hai Ngạn Thiến viết truyện hiện đại, còn phải nhờ mọi người giúp đỡ rất nhiều. Đây là một câu chuyện đoạt lại tình yêu, là một câu chuyện rất…
Chương 46: Mười vạn tiền bảo lãnh
Yêu Thêm Lần NữaTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Ngôn TìnhLúc cô tám tuổi, cha của cô dẫn về một thiếu niên mười sáu tuổi, cùng cô ở chung dưới một mái nhà, nhưng vì mẹ của cô chán ghét anh cho nên cô cũng chán ghét anh. Đó là vào năm mười tám tuổi, cha trước khi chết đã cầm tay cô đặt vào trong tay anh, đồng thời cũng để lại di chúc, chỉ khi cô kết hôn với anh thì mới có thể kế thừa di sản. Sau một năm kết hôn, bọn họ ly hôn. Năm năm sau, thời điểm cô biết anh muốn kết hôn, cô mới phát hiện cô không thể không có anh, cho nên cô quyết định trở về. Chính là lúc cô đứng ở rất xa nhìn thấy bộ dáng tay nắm tay, vai kề vai của anh và vị hôn thê, cô mới biết được, có một số việc không thể cứu vãn. Hồn bay phách lạc muốn buông tay, rồi lại trong lúc vô tình phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, cho nên cô thay đổi chủ ý, cô muốn đoạt lại tình yêu của chồng cũ. —————- Độc giả thân mến, đây là lần thứ hai Ngạn Thiến viết truyện hiện đại, còn phải nhờ mọi người giúp đỡ rất nhiều. Đây là một câu chuyện đoạt lại tình yêu, là một câu chuyện rất… Âu Dương Điệp đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của cô, kéo tay cô hỏi: “Tiểu Dung, cậu nói cho mình biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“Mình không biết.” Mã Tiểu Dung lắc đầu nói: “ Lúc ấy chúng ta đang ở trong phòng, cậu uống say nên đã ngủ, đột nhiên cảnh sát xông vào nói là muốn kiểm tra. Chúng ta vốn không có làm gì nên cảnh sát cũng định rồi đi nhưng đột nhiên bên ngoài có một người đàn ông say khướt bước vào nói chúng ta bán dâm nên cảnh sát lập tức dẫn chúng ta về đồn. Tư Đồ Thác nói vài câu với một người nào đó, cảnh sát liền thả bọn họ ra và nói là chỉ muốn dẫn hai chúng ta và cô gái kia đi. Tư Đồ Thác lập tức ngăn cản bọn họ, anh nói cậu là bạn anh chứ không phải người trong quán bar nên cuối cùng cảnh sát chỉ dẫn mình và cô gái kia đi.”“Thì ra là như vậy. Vậy bây giờ cảnh sát đã tra rõ chưa, khi nào họ mới thả cậu ra?” Âu Dương Điệp tin đây chỉ là hiểu lầm nên rất nhanh họ có thể thả Tiểu Dung ra.“Mình cũng không biết nhưng từ hôm qua tới giờ họ vẫn chưa hỏi qua mình tiếng nào.” Mã Tiểu Dung nói.“Tiểu Dung đừng lo, mình sẽ đi hỏi cảnh sát, cậu vô tội nên sẽ sớm được thả ra thôi.” Âu Dương Điệp an ủi cô rồi xoay người nói với nhân viên cảnh sát: “Ngài cảnh sát, bạn của tôi thật sự vô tội, nếu ngài không tin có thể hỏi rõ những người hôm qua xem có phải anh say rượu nên nhận lần người hay không.”“Xin lỗi cô, đây không phải trách nhiệm của tôi, tôi chỉ phụ trách trông coi các cô, còn về những việc khác cô hãy tìm người có thẩm quyền hỏi.” Cảnh sát rất lễ phép nói.“Vậy tôi đi tìm ai nói chuyện.” Âu Dương Điệp nóng lòng nói.“Bởi vì hôm qua bọn họ hành động ban đêm nên giờ đã trở về nghỉ ngơi.” Cảnh sát nói thêm.“Nghỉ ngơi sao? Vậy Tiểu Dung làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy vẫn bị các ông nhốt trong này sao?” Âu Dương Điệp cao giọng nói.“Đó là lẽ thường, nhưng dù bọn họ không nghỉ ngơi muốn tra rõ sự thật cũng phải có một người làm chứng.” Cảnh sát nói.“Người làm chứng?” Âu Dương Điệp nhìn sang Tiểu Dung, sắc mặt cô ngưng trọng ảm đạm cười với chính mình: “ Tiểu Điệp không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ được làm rõ ràng thôi mà.”“Ngài cảnh sát chẳng lẽ không còn biện pháp nào hay sao? Các ngài không thể tiến hành thẩm tra nhanh hơn một chút sao? Hoặc kêu người kia ra đối chất, không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?” Âu Dương Điệp không tin là không có biện pháp khác làm cho Tiểu Dung sớm được thả ra.“Biện pháp không phải không có.” Cảnh sát nhìn cô nói.“Biện pháp gì?” Âu Dương Điệp vui vẻ hỏi.“Nộp tiền bảo lãnh là cô ấy có thể ra ngoài.” Cảnh sát nhẹ nhàng nói.“Tiền bảo lãnh là bao nhiêu?” Âu Dương Điệp sửng sốt hỏi.“Mười vạn.” Cảnh sát đưa ra mười ngón tay.“Mười vạn?” Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung cùng kinh hô một tiếng, các cô làm gì có mười vạn.
Âu Dương Điệp đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của cô, kéo tay cô hỏi: “Tiểu Dung, cậu nói cho mình biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình không biết.” Mã Tiểu Dung lắc đầu nói: “ Lúc ấy chúng ta đang ở trong phòng, cậu uống say nên đã ngủ, đột nhiên cảnh sát xông vào nói là muốn kiểm tra. Chúng ta vốn không có làm gì nên cảnh sát cũng định rồi đi nhưng đột nhiên bên ngoài có một người đàn ông say khướt bước vào nói chúng ta bán dâm nên cảnh sát lập tức dẫn chúng ta về đồn. Tư Đồ Thác nói vài câu với một người nào đó, cảnh sát liền thả bọn họ ra và nói là chỉ muốn dẫn hai chúng ta và cô gái kia đi. Tư Đồ Thác lập tức ngăn cản bọn họ, anh nói cậu là bạn anh chứ không phải người trong quán bar nên cuối cùng cảnh sát chỉ dẫn mình và cô gái kia đi.”
“Thì ra là như vậy. Vậy bây giờ cảnh sát đã tra rõ chưa, khi nào họ mới thả cậu ra?” Âu Dương Điệp tin đây chỉ là hiểu lầm nên rất nhanh họ có thể thả Tiểu Dung ra.
“Mình cũng không biết nhưng từ hôm qua tới giờ họ vẫn chưa hỏi qua mình tiếng nào.” Mã Tiểu Dung nói.
“Tiểu Dung đừng lo, mình sẽ đi hỏi cảnh sát, cậu vô tội nên sẽ sớm được thả ra thôi.” Âu Dương Điệp an ủi cô rồi xoay người nói với nhân viên cảnh sát: “Ngài cảnh sát, bạn của tôi thật sự vô tội, nếu ngài không tin có thể hỏi rõ những người hôm qua xem có phải anh say rượu nên nhận lần người hay không.”
“Xin lỗi cô, đây không phải trách nhiệm của tôi, tôi chỉ phụ trách trông coi các cô, còn về những việc khác cô hãy tìm người có thẩm quyền hỏi.” Cảnh sát rất lễ phép nói.
“Vậy tôi đi tìm ai nói chuyện.” Âu Dương Điệp nóng lòng nói.
“Bởi vì hôm qua bọn họ hành động ban đêm nên giờ đã trở về nghỉ ngơi.” Cảnh sát nói thêm.
“Nghỉ ngơi sao? Vậy Tiểu Dung làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy vẫn bị các ông nhốt trong này sao?” Âu Dương Điệp cao giọng nói.
“Đó là lẽ thường, nhưng dù bọn họ không nghỉ ngơi muốn tra rõ sự thật cũng phải có một người làm chứng.” Cảnh sát nói.
“Người làm chứng?” Âu Dương Điệp nhìn sang Tiểu Dung, sắc mặt cô ngưng trọng ảm đạm cười với chính mình: “ Tiểu Điệp không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ được làm rõ ràng thôi mà.”
“Ngài cảnh sát chẳng lẽ không còn biện pháp nào hay sao? Các ngài không thể tiến hành thẩm tra nhanh hơn một chút sao? Hoặc kêu người kia ra đối chất, không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?” Âu Dương Điệp không tin là không có biện pháp khác làm cho Tiểu Dung sớm được thả ra.
“Biện pháp không phải không có.” Cảnh sát nhìn cô nói.
“Biện pháp gì?” Âu Dương Điệp vui vẻ hỏi.
“Nộp tiền bảo lãnh là cô ấy có thể ra ngoài.” Cảnh sát nhẹ nhàng nói.
“Tiền bảo lãnh là bao nhiêu?” Âu Dương Điệp sửng sốt hỏi.
“Mười vạn.” Cảnh sát đưa ra mười ngón tay.
“Mười vạn?” Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung cùng kinh hô một tiếng, các cô làm gì có mười vạn.
Yêu Thêm Lần NữaTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Ngôn TìnhLúc cô tám tuổi, cha của cô dẫn về một thiếu niên mười sáu tuổi, cùng cô ở chung dưới một mái nhà, nhưng vì mẹ của cô chán ghét anh cho nên cô cũng chán ghét anh. Đó là vào năm mười tám tuổi, cha trước khi chết đã cầm tay cô đặt vào trong tay anh, đồng thời cũng để lại di chúc, chỉ khi cô kết hôn với anh thì mới có thể kế thừa di sản. Sau một năm kết hôn, bọn họ ly hôn. Năm năm sau, thời điểm cô biết anh muốn kết hôn, cô mới phát hiện cô không thể không có anh, cho nên cô quyết định trở về. Chính là lúc cô đứng ở rất xa nhìn thấy bộ dáng tay nắm tay, vai kề vai của anh và vị hôn thê, cô mới biết được, có một số việc không thể cứu vãn. Hồn bay phách lạc muốn buông tay, rồi lại trong lúc vô tình phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, cho nên cô thay đổi chủ ý, cô muốn đoạt lại tình yêu của chồng cũ. —————- Độc giả thân mến, đây là lần thứ hai Ngạn Thiến viết truyện hiện đại, còn phải nhờ mọi người giúp đỡ rất nhiều. Đây là một câu chuyện đoạt lại tình yêu, là một câu chuyện rất… Âu Dương Điệp đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của cô, kéo tay cô hỏi: “Tiểu Dung, cậu nói cho mình biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“Mình không biết.” Mã Tiểu Dung lắc đầu nói: “ Lúc ấy chúng ta đang ở trong phòng, cậu uống say nên đã ngủ, đột nhiên cảnh sát xông vào nói là muốn kiểm tra. Chúng ta vốn không có làm gì nên cảnh sát cũng định rồi đi nhưng đột nhiên bên ngoài có một người đàn ông say khướt bước vào nói chúng ta bán dâm nên cảnh sát lập tức dẫn chúng ta về đồn. Tư Đồ Thác nói vài câu với một người nào đó, cảnh sát liền thả bọn họ ra và nói là chỉ muốn dẫn hai chúng ta và cô gái kia đi. Tư Đồ Thác lập tức ngăn cản bọn họ, anh nói cậu là bạn anh chứ không phải người trong quán bar nên cuối cùng cảnh sát chỉ dẫn mình và cô gái kia đi.”“Thì ra là như vậy. Vậy bây giờ cảnh sát đã tra rõ chưa, khi nào họ mới thả cậu ra?” Âu Dương Điệp tin đây chỉ là hiểu lầm nên rất nhanh họ có thể thả Tiểu Dung ra.“Mình cũng không biết nhưng từ hôm qua tới giờ họ vẫn chưa hỏi qua mình tiếng nào.” Mã Tiểu Dung nói.“Tiểu Dung đừng lo, mình sẽ đi hỏi cảnh sát, cậu vô tội nên sẽ sớm được thả ra thôi.” Âu Dương Điệp an ủi cô rồi xoay người nói với nhân viên cảnh sát: “Ngài cảnh sát, bạn của tôi thật sự vô tội, nếu ngài không tin có thể hỏi rõ những người hôm qua xem có phải anh say rượu nên nhận lần người hay không.”“Xin lỗi cô, đây không phải trách nhiệm của tôi, tôi chỉ phụ trách trông coi các cô, còn về những việc khác cô hãy tìm người có thẩm quyền hỏi.” Cảnh sát rất lễ phép nói.“Vậy tôi đi tìm ai nói chuyện.” Âu Dương Điệp nóng lòng nói.“Bởi vì hôm qua bọn họ hành động ban đêm nên giờ đã trở về nghỉ ngơi.” Cảnh sát nói thêm.“Nghỉ ngơi sao? Vậy Tiểu Dung làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy vẫn bị các ông nhốt trong này sao?” Âu Dương Điệp cao giọng nói.“Đó là lẽ thường, nhưng dù bọn họ không nghỉ ngơi muốn tra rõ sự thật cũng phải có một người làm chứng.” Cảnh sát nói.“Người làm chứng?” Âu Dương Điệp nhìn sang Tiểu Dung, sắc mặt cô ngưng trọng ảm đạm cười với chính mình: “ Tiểu Điệp không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ được làm rõ ràng thôi mà.”“Ngài cảnh sát chẳng lẽ không còn biện pháp nào hay sao? Các ngài không thể tiến hành thẩm tra nhanh hơn một chút sao? Hoặc kêu người kia ra đối chất, không phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?” Âu Dương Điệp không tin là không có biện pháp khác làm cho Tiểu Dung sớm được thả ra.“Biện pháp không phải không có.” Cảnh sát nhìn cô nói.“Biện pháp gì?” Âu Dương Điệp vui vẻ hỏi.“Nộp tiền bảo lãnh là cô ấy có thể ra ngoài.” Cảnh sát nhẹ nhàng nói.“Tiền bảo lãnh là bao nhiêu?” Âu Dương Điệp sửng sốt hỏi.“Mười vạn.” Cảnh sát đưa ra mười ngón tay.“Mười vạn?” Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung cùng kinh hô một tiếng, các cô làm gì có mười vạn.