Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, phảng phất như vẫn đều đều vang lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, thỉnh thoảng xen vào một hai câu nói của nhân loại, rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh. Thân thể trước giờ chưa từng nặng nề như vậy, giống như bị núi lớn áp trụ không cách nào nhúc nhích. Từ khi ra đời tới nay, Phong Minh chưa từng cảm thấy suy yếu như bây giờ. “Thương thế thành như vậy, thứ cho lão thân bất lực. Tiểu gia ngài mời cao minh khác đi!” “Khụ khụ… Ngài đừng bôn ba nữa, chuẩn bị hậu sự cho nàng ấy đi.” “Đi đi đi, khám không được khám không được …” Đủ loại người, vô lễ hay hữu lễ, đều cho ra cùng một đáp án. Phong Minh không cách nào lên tiếng, cũng không cách nào mở mắt, chỉ có thể cười lạnh trong lòng. Nếu như không thể sống lại, linh hồn nàng sao có thể lay lất trên này. Mấy người đại phu này chỉ có thể chẩn trị thân thể, lại không cách nào thăm dò thần thức, thật là tầm thường ngu dốt. Nhưng mà bất luận những người đó nói thế nào…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...