Tác giả:

Trời đã tối, trong phòng không bật đèn, cả căn phòng tối đen như mực. Thế nhưng Nguyễn Nặc cũng không còn sức lực để ý đến việc cô có nhìn thấy hay không, vì cô vốn đã chết. Chuyện mà bây giờ cô có thể làm chỉ là nhắm mắt lại và chờ đợi Tử Thần đến. Có lẽ nếu vận khí tốt cô còn có thể quay lại thế giới cô đã sống mười tám năm. Bỗng nhiên, cô cảm thấy trước mắt sáng lên, ánh sáng chói lóa giống như ánh đèn khiến cô không thể mở mắt ra được. Sau đó, cánh tay của cô bị kim đâm vào. "Đau." Cô đau đến nhăn mày. Sau khi bị đâm một kim, Nguyễn Nặc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta nắm cằm, giọng nói đàn ông trầm thấp lại mang theo từ tính: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào." Nguyễn Nặc há miệng thở dốc, nói một đoạn, cuối cùng cũng chỉ còn hai chữ mà anh có thể nghe rõ. "Ăn cơm." Nói xong câu đó giống như đã dùng hết khí lực toàn thân, hai mắt Nguyễn nhắm lại hôn mê bất tỉnh. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa, cô giật giật cơ thể, phát hiện thể lực đã khôi phục không ít. Vì thế…

Truyện chữ