Lạnh thật là lạnh, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi, ngày hôm qua vẫn chan hòa ánh nắng, trên lưng áo còn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng cơ, vậy mà hôm nay vừa dứt lời tiết trời đã đổi. Dương Ngu Lỗ dọn dẹp đề bổn(*) đã chất cao thành chồng, bước nhanh từ phía đầu hành lang lại đây, gió cuốn tuyết mịn, che phủ khắp chốn đất trời không đâu không có, tạt cả vào cổ áo, đậu lên nơi cổ tay không được che chắn, tan chảy ra tạo thành một mảnh lạnh lẽo tận xương. Khi đi ngang qua chính đường, bức họa Nhạc Phi phấp phới áo choàng đỏ son treo cao cao, giống như phun ra một chùm máu vụn… (*) Đề bổn: một trong các loại công văn quan viên cấp cao thời Minh-Thanh dùng để báo cáo chính sự, được thông qua Nội các trước khi trình lên nhà vua. Dương Ngu Lỗ rụt cổ, vội vàng đi đến bên ngoài noãn các, tiểu hỏa giả(*) đứng gác cạnh cửa nâng tấm rèm dày nặng lên, mùi đốt than nồng ấm tỏa ra. Sắp hoàng hôn mà trong phòng vẫn tối om, không thấy thắp đèn. Y quay đầu lại hỏi: “Thiếu giám đâu rồi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...