Đã mười hai năm đã trôi qua kể từ khi Viên Tiêu bị cha mình ép đi du học ở nước F. Trong mười hai năm này, Viên Tiêu rất nhớ bé Omega mà anh từng bí mật gặp được năm tám tuổi. Lần này anh vội vàng về nước cũng bởi gần một năm trước anh đã tìm thấy thông tin về Omega bé nhỏ của mình. Cha của Viên Tiêu là Viên Giang Minh, hiện là chủ tịch của một công ty xuất bản niêm yết, và Viên Tiêu, với tư cách là người kế nhiệm của ông, từ nhỏ đã bắt buộc phải học rất nhiều kiến thức và tài năng. Điều này khiến tuổi thơ của Viên Tiêu ngoại trừ những bài tập không có điểm cuối và những lớp học liên miên thì hầu như không có thời gian để tự do vui chơi. Cuộc sống của anh vẫn cứ tẻ nhạt như vậy cho đến mùa hè năm anh lên tám, có hai Omega mới chuyển đến ngôi biệt thự bên cạnh, trở thành hàng xóm của anh. Đó là một người phụ nữ và một bé con sáu tuổi, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng luôn vâng vâng dạ dạ với ông chủ căn biệt thự kia, còn bé con thì xinh xắn tinh xảo như búp bê, đôi mắt to long lanh…
Chương 32
Muốn Ăn Bánh Trôi Không?Tác giả: Thập TửuTruyện Đam MỹĐã mười hai năm đã trôi qua kể từ khi Viên Tiêu bị cha mình ép đi du học ở nước F. Trong mười hai năm này, Viên Tiêu rất nhớ bé Omega mà anh từng bí mật gặp được năm tám tuổi. Lần này anh vội vàng về nước cũng bởi gần một năm trước anh đã tìm thấy thông tin về Omega bé nhỏ của mình. Cha của Viên Tiêu là Viên Giang Minh, hiện là chủ tịch của một công ty xuất bản niêm yết, và Viên Tiêu, với tư cách là người kế nhiệm của ông, từ nhỏ đã bắt buộc phải học rất nhiều kiến thức và tài năng. Điều này khiến tuổi thơ của Viên Tiêu ngoại trừ những bài tập không có điểm cuối và những lớp học liên miên thì hầu như không có thời gian để tự do vui chơi. Cuộc sống của anh vẫn cứ tẻ nhạt như vậy cho đến mùa hè năm anh lên tám, có hai Omega mới chuyển đến ngôi biệt thự bên cạnh, trở thành hàng xóm của anh. Đó là một người phụ nữ và một bé con sáu tuổi, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng luôn vâng vâng dạ dạ với ông chủ căn biệt thự kia, còn bé con thì xinh xắn tinh xảo như búp bê, đôi mắt to long lanh… Viên Tiêu nghe tiếng khóc thương tâm của Thang Viên mà trái tim dường như vỡ vụn, thấy cậu không muốn trả lời vấn đề của anh bèn trấn an cảm xúc của cậu trước:“Được, chúng ta không ăn nữa, về khách sạn trước được không?”Thang Viên rúc vào cổ Viên Tiêu gật đầu, Viên Tiêu ôm cậu lên, để đầu cậu vùi trong lòng anh, nói với phục vụ hai câu, rồi mang Thang Viên về khách sạn.Ngồi trên xe, Thang Viên vẫn được Viên Tiêu ôm vào lòng, Viên Tiêu có thể cảm giác được trước ngực dần thấm ướt một mảnh, nhưng cũng may tiếng khóc dần dần nhỏ lại.Viên Tiêu hơi an tâm một chút, dự tính lát nữa về khách sạn lại hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó, Viên Tiêu lại cảm nhận được khác thường của người trong lòng.Viên Tiêu lo lắng nâng khuôn mặt nóng bỏng của Thang Viên lên, vỗ nhẹ hai cái muốn cậu tỉnh táo một chút, nhưng Thang Viên lại ôm lấy eo anh, nhắm mắt nhíu mày phát ra một tiếng “Ưm”.Viên Tiêu xác định ly rượu vang đỏ kia Thang Viên chưa từng uống một ngụm, cho nên tình trạng hiện tại của cậu tuyệt đối không phải uống say.Tin tức tố ngọt ngào được phóng thích từng chút một, Viên Tiêu một bên vì tài xế lái xe là một beta cho nên sẽ không ngửi được hương vị tin tức tố của Thang Viên mà cảm thấy may mắn, một bên lại phiền não vì ngay lúc này kì phát tình của cậu lại tới.~Hết chương 32~
Viên Tiêu nghe tiếng khóc thương tâm của Thang Viên mà trái tim dường như vỡ vụn, thấy cậu không muốn trả lời vấn đề của anh bèn trấn an cảm xúc của cậu trước:
“Được, chúng ta không ăn nữa, về khách sạn trước được không?”
Thang Viên rúc vào cổ Viên Tiêu gật đầu, Viên Tiêu ôm cậu lên, để đầu cậu vùi trong lòng anh, nói với phục vụ hai câu, rồi mang Thang Viên về khách sạn.
Ngồi trên xe, Thang Viên vẫn được Viên Tiêu ôm vào lòng, Viên Tiêu có thể cảm giác được trước ngực dần thấm ướt một mảnh, nhưng cũng may tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Viên Tiêu hơi an tâm một chút, dự tính lát nữa về khách sạn lại hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó, Viên Tiêu lại cảm nhận được khác thường của người trong lòng.
Viên Tiêu lo lắng nâng khuôn mặt nóng bỏng của Thang Viên lên, vỗ nhẹ hai cái muốn cậu tỉnh táo một chút, nhưng Thang Viên lại ôm lấy eo anh, nhắm mắt nhíu mày phát ra một tiếng “Ưm”.
Viên Tiêu xác định ly rượu vang đỏ kia Thang Viên chưa từng uống một ngụm, cho nên tình trạng hiện tại của cậu tuyệt đối không phải uống say.
Tin tức tố ngọt ngào được phóng thích từng chút một, Viên Tiêu một bên vì tài xế lái xe là một beta cho nên sẽ không ngửi được hương vị tin tức tố của Thang Viên mà cảm thấy may mắn, một bên lại phiền não vì ngay lúc này kì phát tình của cậu lại tới.
~Hết chương 32~
Muốn Ăn Bánh Trôi Không?Tác giả: Thập TửuTruyện Đam MỹĐã mười hai năm đã trôi qua kể từ khi Viên Tiêu bị cha mình ép đi du học ở nước F. Trong mười hai năm này, Viên Tiêu rất nhớ bé Omega mà anh từng bí mật gặp được năm tám tuổi. Lần này anh vội vàng về nước cũng bởi gần một năm trước anh đã tìm thấy thông tin về Omega bé nhỏ của mình. Cha của Viên Tiêu là Viên Giang Minh, hiện là chủ tịch của một công ty xuất bản niêm yết, và Viên Tiêu, với tư cách là người kế nhiệm của ông, từ nhỏ đã bắt buộc phải học rất nhiều kiến thức và tài năng. Điều này khiến tuổi thơ của Viên Tiêu ngoại trừ những bài tập không có điểm cuối và những lớp học liên miên thì hầu như không có thời gian để tự do vui chơi. Cuộc sống của anh vẫn cứ tẻ nhạt như vậy cho đến mùa hè năm anh lên tám, có hai Omega mới chuyển đến ngôi biệt thự bên cạnh, trở thành hàng xóm của anh. Đó là một người phụ nữ và một bé con sáu tuổi, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng luôn vâng vâng dạ dạ với ông chủ căn biệt thự kia, còn bé con thì xinh xắn tinh xảo như búp bê, đôi mắt to long lanh… Viên Tiêu nghe tiếng khóc thương tâm của Thang Viên mà trái tim dường như vỡ vụn, thấy cậu không muốn trả lời vấn đề của anh bèn trấn an cảm xúc của cậu trước:“Được, chúng ta không ăn nữa, về khách sạn trước được không?”Thang Viên rúc vào cổ Viên Tiêu gật đầu, Viên Tiêu ôm cậu lên, để đầu cậu vùi trong lòng anh, nói với phục vụ hai câu, rồi mang Thang Viên về khách sạn.Ngồi trên xe, Thang Viên vẫn được Viên Tiêu ôm vào lòng, Viên Tiêu có thể cảm giác được trước ngực dần thấm ướt một mảnh, nhưng cũng may tiếng khóc dần dần nhỏ lại.Viên Tiêu hơi an tâm một chút, dự tính lát nữa về khách sạn lại hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó, Viên Tiêu lại cảm nhận được khác thường của người trong lòng.Viên Tiêu lo lắng nâng khuôn mặt nóng bỏng của Thang Viên lên, vỗ nhẹ hai cái muốn cậu tỉnh táo một chút, nhưng Thang Viên lại ôm lấy eo anh, nhắm mắt nhíu mày phát ra một tiếng “Ưm”.Viên Tiêu xác định ly rượu vang đỏ kia Thang Viên chưa từng uống một ngụm, cho nên tình trạng hiện tại của cậu tuyệt đối không phải uống say.Tin tức tố ngọt ngào được phóng thích từng chút một, Viên Tiêu một bên vì tài xế lái xe là một beta cho nên sẽ không ngửi được hương vị tin tức tố của Thang Viên mà cảm thấy may mắn, một bên lại phiền não vì ngay lúc này kì phát tình của cậu lại tới.~Hết chương 32~