Tác giả:

“Tôi không muốn sống nữa.” Dư Tình giữ điện thoại bên tai, toàn thân cứng đờ, không có lấy một động tác nào khác, cậu kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp từ một người xa lạ. Cậu đang ở trên sân thượng gọi một cuộc điện thoại. Trước khi gọi điện thoại, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, cầm bút và giấy trong tay, tựa vào bậc thang viết giấy chứng nhận tự sát, cuối làn khói là ánh lửa màu cam chớp tắt không ngừng. Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, dịu dàng chiếu vào bậc thang khiến có thể thấy lờ mờ được những gì cậu viết. Những dòng chữ viết vội lại đẹp đẽ lạ thường: Một thanh niên tên Dư Tình quyết định đi tự tử. Sau đó cậu ném giấy bút và điếu thuốc xuống, đứng ở rìa sân thượng, rồi lưu loát xoay người ngồi lên. Cậu không chút sợ hãi nào đưa mắt nhìn xuống một cái, nhưng rồi nhanh chóng bị doạ sợ, cảm giác bàn tay mình hơi run rẩy. Tầng thứ 34, ngã xuống một cái phỏng chừng sẽ biến thành một vũng máu. Không biết bản thân mình xuất phát từ mục đích gì, hay là ôm ấp loại ý tưởng nào, cậu gọi một…

Chương 16

Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện ThoạiTác giả: SHER37Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị“Tôi không muốn sống nữa.” Dư Tình giữ điện thoại bên tai, toàn thân cứng đờ, không có lấy một động tác nào khác, cậu kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp từ một người xa lạ. Cậu đang ở trên sân thượng gọi một cuộc điện thoại. Trước khi gọi điện thoại, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, cầm bút và giấy trong tay, tựa vào bậc thang viết giấy chứng nhận tự sát, cuối làn khói là ánh lửa màu cam chớp tắt không ngừng. Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, dịu dàng chiếu vào bậc thang khiến có thể thấy lờ mờ được những gì cậu viết. Những dòng chữ viết vội lại đẹp đẽ lạ thường: Một thanh niên tên Dư Tình quyết định đi tự tử. Sau đó cậu ném giấy bút và điếu thuốc xuống, đứng ở rìa sân thượng, rồi lưu loát xoay người ngồi lên. Cậu không chút sợ hãi nào đưa mắt nhìn xuống một cái, nhưng rồi nhanh chóng bị doạ sợ, cảm giác bàn tay mình hơi run rẩy. Tầng thứ 34, ngã xuống một cái phỏng chừng sẽ biến thành một vũng máu. Không biết bản thân mình xuất phát từ mục đích gì, hay là ôm ấp loại ý tưởng nào, cậu gọi một… Quý Trăn đưa Dư Tình tới tiệm trà sữa, giúp cậu gọi một ly trà sữa rồi bảo cậu ngồi xuống, bản thân thì chạy đến tiệm bánh ngọt bên cạnh mua bánh quế trứng.Đợi đến khi Quý Trăn mua xong rồi quay lại tiệm trà sữa, phát hiện Dư Tình đang viết gì đó ở quầy bar, chị gái phục vụ cười nhìn cậu, tò mò hỏi: “Đây là ai viết vậy, em viết à?”Dư Tình lắc đầu: “Raymond Carver.”Chị gái phục vụ lặp lại cái tên một lần nữa, xác nhận lại, “Là Raymond Carver à?”“Dạ.” Dư Tình viết xong nét cuối cùng, bổ sung: “Là “This Word Love”.”Quý Trăn đứng ở cửa: … Rồi sao tôi còn không biết người này là ai thế?Chị gái phục vụ vô cùng dịu dàng gật đầu, nhìn thấy Quý Trăn đang đứng ở cửa dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cảm thấy có chút mê mẩn và buồn cười, “Quý Trăn vào đi em, đứng đấy làm gì, chẳng lẽ bây giờ em đang cảm thấy sợ hãi vì hành vi trốn học của mình nên chuẩn bị về trường nhận sai à?”Quý Trăn cười đến gần Dư Tình, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là không, có người chờ em mà.”Dư Tình đã điều chỉnh cảm xúc được rồi, bây giờ nhìn thấy Quý Trăn thì cả người lại trở nên gấp gáp, cậu gấp tờ giấy vừa viết lại, ngồi thẳng người nhìn Quý Trăn, không biết vì sao lại thấy hơi lúng túng, “Anh… mua bánh quế trứng chưa?”Quý Trăn gật đầu, chị gái cười chen vào: “Quý Trăn nhiều lúc giống con nít thật.”Dư Tình vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy, thích uống trà sữa, thích đồ ngọt, lại còn ghét hút thuốc.”Quý Trăn: “Này này!”Ngay sau đó Dư Tình nhanh chóng đưa cho anh một trang giấy, cậu nhảy thẳng từ ghế quầy bar xuống, di động yết hầu, nói với Quý Trăn: “Cái này cho anh, tôi đi về trước.” Nói xong liền mang ly trà sữa chạy nhanh khỏi tiệm, dáng vẻ như chạy trối chết.Quý Trăn nhìn tờ giấy trong bàn tay và quầy bar trống rỗng, xác nhận đây là tờ giấy vừa rồi Dư Tình viết.Anh chầm chậm mở ra, nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được ý cười trên khoé môi, đôi mắt như chứa đựng ngàn ánh sao, khó khăn kiềm chế sự kích động và vui sướng của bản thân, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:“Dư Tình, có phải cậu thích tôi không?”“Nhưng cái chữ yêu nàyChữ này dần trở nên u ám, trở nênNặng nề và lung layVà bắt đầu ăn mònTrang giấy nàyAnh nghe.”

Quý Trăn đưa Dư Tình tới tiệm trà sữa, giúp cậu gọi một ly trà sữa rồi bảo cậu ngồi xuống, bản thân thì chạy đến tiệm bánh ngọt bên cạnh mua bánh quế trứng.

Đợi đến khi Quý Trăn mua xong rồi quay lại tiệm trà sữa, phát hiện Dư Tình đang viết gì đó ở quầy bar, chị gái phục vụ cười nhìn cậu, tò mò hỏi: “Đây là ai viết vậy, em viết à?”

Dư Tình lắc đầu: “Raymond Carver.”

Chị gái phục vụ lặp lại cái tên một lần nữa, xác nhận lại, “Là Raymond Carver à?”

“Dạ.” Dư Tình viết xong nét cuối cùng, bổ sung: “Là “This Word Love”.”

Quý Trăn đứng ở cửa: … Rồi sao tôi còn không biết người này là ai thế?

Chị gái phục vụ vô cùng dịu dàng gật đầu, nhìn thấy Quý Trăn đang đứng ở cửa dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cảm thấy có chút mê mẩn và buồn cười, “Quý Trăn vào đi em, đứng đấy làm gì, chẳng lẽ bây giờ em đang cảm thấy sợ hãi vì hành vi trốn học của mình nên chuẩn bị về trường nhận sai à?”

Quý Trăn cười đến gần Dư Tình, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là không, có người chờ em mà.”

Dư Tình đã điều chỉnh cảm xúc được rồi, bây giờ nhìn thấy Quý Trăn thì cả người lại trở nên gấp gáp, cậu gấp tờ giấy vừa viết lại, ngồi thẳng người nhìn Quý Trăn, không biết vì sao lại thấy hơi lúng túng, “Anh… mua bánh quế trứng chưa?”

Quý Trăn gật đầu, chị gái cười chen vào: “Quý Trăn nhiều lúc giống con nít thật.”

Dư Tình vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy, thích uống trà sữa, thích đồ ngọt, lại còn ghét hút thuốc.”

Quý Trăn: “Này này!”

Ngay sau đó Dư Tình nhanh chóng đưa cho anh một trang giấy, cậu nhảy thẳng từ ghế quầy bar xuống, di động yết hầu, nói với Quý Trăn: “Cái này cho anh, tôi đi về trước.” Nói xong liền mang ly trà sữa chạy nhanh khỏi tiệm, dáng vẻ như chạy trối chết.

Quý Trăn nhìn tờ giấy trong bàn tay và quầy bar trống rỗng, xác nhận đây là tờ giấy vừa rồi Dư Tình viết.

Anh chầm chậm mở ra, nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được ý cười trên khoé môi, đôi mắt như chứa đựng ngàn ánh sao, khó khăn kiềm chế sự kích động và vui sướng của bản thân, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:

“Dư Tình, có phải cậu thích tôi không?”

“Nhưng cái chữ yêu này

Chữ này dần trở nên u ám, trở nên

Nặng nề và lung lay

Và bắt đầu ăn mòn

Trang giấy này

Anh nghe.”

Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện ThoạiTác giả: SHER37Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị“Tôi không muốn sống nữa.” Dư Tình giữ điện thoại bên tai, toàn thân cứng đờ, không có lấy một động tác nào khác, cậu kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp từ một người xa lạ. Cậu đang ở trên sân thượng gọi một cuộc điện thoại. Trước khi gọi điện thoại, miệng cậu ngậm một điếu thuốc, cầm bút và giấy trong tay, tựa vào bậc thang viết giấy chứng nhận tự sát, cuối làn khói là ánh lửa màu cam chớp tắt không ngừng. Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, dịu dàng chiếu vào bậc thang khiến có thể thấy lờ mờ được những gì cậu viết. Những dòng chữ viết vội lại đẹp đẽ lạ thường: Một thanh niên tên Dư Tình quyết định đi tự tử. Sau đó cậu ném giấy bút và điếu thuốc xuống, đứng ở rìa sân thượng, rồi lưu loát xoay người ngồi lên. Cậu không chút sợ hãi nào đưa mắt nhìn xuống một cái, nhưng rồi nhanh chóng bị doạ sợ, cảm giác bàn tay mình hơi run rẩy. Tầng thứ 34, ngã xuống một cái phỏng chừng sẽ biến thành một vũng máu. Không biết bản thân mình xuất phát từ mục đích gì, hay là ôm ấp loại ý tưởng nào, cậu gọi một… Quý Trăn đưa Dư Tình tới tiệm trà sữa, giúp cậu gọi một ly trà sữa rồi bảo cậu ngồi xuống, bản thân thì chạy đến tiệm bánh ngọt bên cạnh mua bánh quế trứng.Đợi đến khi Quý Trăn mua xong rồi quay lại tiệm trà sữa, phát hiện Dư Tình đang viết gì đó ở quầy bar, chị gái phục vụ cười nhìn cậu, tò mò hỏi: “Đây là ai viết vậy, em viết à?”Dư Tình lắc đầu: “Raymond Carver.”Chị gái phục vụ lặp lại cái tên một lần nữa, xác nhận lại, “Là Raymond Carver à?”“Dạ.” Dư Tình viết xong nét cuối cùng, bổ sung: “Là “This Word Love”.”Quý Trăn đứng ở cửa: … Rồi sao tôi còn không biết người này là ai thế?Chị gái phục vụ vô cùng dịu dàng gật đầu, nhìn thấy Quý Trăn đang đứng ở cửa dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cảm thấy có chút mê mẩn và buồn cười, “Quý Trăn vào đi em, đứng đấy làm gì, chẳng lẽ bây giờ em đang cảm thấy sợ hãi vì hành vi trốn học của mình nên chuẩn bị về trường nhận sai à?”Quý Trăn cười đến gần Dư Tình, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là không, có người chờ em mà.”Dư Tình đã điều chỉnh cảm xúc được rồi, bây giờ nhìn thấy Quý Trăn thì cả người lại trở nên gấp gáp, cậu gấp tờ giấy vừa viết lại, ngồi thẳng người nhìn Quý Trăn, không biết vì sao lại thấy hơi lúng túng, “Anh… mua bánh quế trứng chưa?”Quý Trăn gật đầu, chị gái cười chen vào: “Quý Trăn nhiều lúc giống con nít thật.”Dư Tình vô cùng đồng cảm gật đầu: “Đúng vậy, thích uống trà sữa, thích đồ ngọt, lại còn ghét hút thuốc.”Quý Trăn: “Này này!”Ngay sau đó Dư Tình nhanh chóng đưa cho anh một trang giấy, cậu nhảy thẳng từ ghế quầy bar xuống, di động yết hầu, nói với Quý Trăn: “Cái này cho anh, tôi đi về trước.” Nói xong liền mang ly trà sữa chạy nhanh khỏi tiệm, dáng vẻ như chạy trối chết.Quý Trăn nhìn tờ giấy trong bàn tay và quầy bar trống rỗng, xác nhận đây là tờ giấy vừa rồi Dư Tình viết.Anh chầm chậm mở ra, nhìn thật lâu, cuối cùng không nhịn được ý cười trên khoé môi, đôi mắt như chứa đựng ngàn ánh sao, khó khăn kiềm chế sự kích động và vui sướng của bản thân, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn:“Dư Tình, có phải cậu thích tôi không?”“Nhưng cái chữ yêu nàyChữ này dần trở nên u ám, trở nênNặng nề và lung layVà bắt đầu ăn mònTrang giấy nàyAnh nghe.”

Chương 16