“Cậu Bắc Bắc, cậu mau ngủ đi, đã hơn 11 giờ rồi.” Hai tay dì Vương xoắn lại, bà nghiêng đầu, nhìn chăm chằm thiếu niên bên giường, đôi mắt lộ ra trìu mến. Thiếu niên nghe vậy mí mắt khẽ run, nhịn không được kéo tấm thảm lông từ dưới đầu gối lên cao, tay trái nắm thành đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thậm chí có chút run rẩy. Đêm đã khuya, bên ngoài mưa to tầm tả, nhìn như có sương mù bao quanh. Nước mưa không ngừng tạt ‘ầm ầm’ vào cửa sổ sát đất, thiếu niên hình như kinh sợ (kinh ngạc và sợ hãi), ngón tay co rụt lại, lúc này người khom về phía trước, sau lưng mồ hôi tuôn ra như suối. “Có phải chân lại đau không?!” Dì Vương biến sắc, bà vội ngồi xổm xuống, định vén ống quần của thiếu niên lên xem, bỗng bị một tiếng gầm khẽ lạnh như băng cắt ngang. “Chú ấy… Khi nào thì về?” Đầu thiếu niên khẽ rũ xuống, tay trái run rẩy. Di Vương hơi ngẩn ra, chậm rãi đứng lên. “Ông chủ… Hôm nay ngài ấy không về.” “Xoảng…” Dường như có cái gì đó ở trên cao mới bị rơi xuống, âm thanh giòn giã, vật kia…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...