Trong một căn phòng nhỏ của bệnh viện tâm thần x, một cô gái đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đó. Có lẽ sau khi rời khỏi đây cô sẽ mãi mãi quên một thứ gọi là tình yêu. Cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, trên gương mặt thanh tú ấy trào ra những giọt nước mắt, nó như những viên pha lê đính trên má lấp lánh dưới ánh nắng của mùa thu. Sau hôm nay, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó, cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi nơi này. Sẽ không còn đau khổ, không còn điều gì làm cô luyến tiếc nữa rồi. Cạch - một người phụ nữ trung niên bước vào, gương mặt hiền từ nhưng cũng có vài phần chua xót nhìn cô gái đứng tựa bên cửa sổ với ánh mắt đượm buồn cất tiếng: “Con gái, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường thôi, máy bay sẽ cất cánh lúc 9 giờ”. Tô Tư Yên vội lau nước mắt, quay lại mỉm cười rạng rỡ với mẹ rồi nhẹ giọng đáp lại: “Vâng, con chuẩn bị xong rồi”. Tô Hà nhìn đứa con gái nhỏ rõ là mỉm cười nhưng sao lại thê lương đến vậy. Bà biết khi thực yêu một người sẽ rất khó để quên nhưng dù là vậy bà cũng muốn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...