Tôi là Lâm Tứ Nguyệt, ngày tôi sinh ra mưa rơi tí tách dưới mái hiên, chim Vũ Yến đậu trên cây cột điện bên ngoài cửa sổ, trong viện tử (1) nở rộ loài hoa không biết tên, đất trời đắm mình trong một màn sương, đây là thời tiết đẹp nhất trong năm mà người ta vẫn thường ca ngợi chính là : nhân gian ngày tháng tư (2). Người dì sống ở Giang Nam đã đặt cho tôi cái tên thơ mộng như thế đó : Tứ Nguyệt. Sự ra đời của tôi là chứng nhân cho một tình yêu ngọt ngào. Ban đầu họ của tôi là họ Lợi, Lợi Tứ Nguyệt. Trong kí ức của những năm tháng xa xôi ấy, loáng thoáng như có một người đàn ông dịu dàng nho nhã luôn thủ thỉ bên tai tôi bằng giọng nói yêu thương tha thiết. À, người ấy là bố tôi ! Lúc đó, ông đã từng vô cùng mong chờ tôi lớn lên. Tôi của thời thơ ấu chắc phải rất hạnh phúc nhỉ - ! Tuy thời điểm kia tôi không hề hiểu được mùi vị của hạnh phúc là thế nào, nhưng qua những tấm hình được chụp hồi bé , tôi đã nhìn thấy nụ cười của mình rất ngọt ngào, nét tươi tắn đong đầy cả khuôn mặt nhỏ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...