Từ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến…
Chương 409: Nữ phụ không may ở mạt thế (48)
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… Nhan Niệm nói không nên lời. Nghiêm Nghị thấy rõ vẻ hoảng loạn của ả.Gã cười thật to. Buồn cười thật, bị ả lừa đến mười mấy năm.Gã mở tay ra, còn tự tay tiêm thuốc ức chế dị năng cho Đường Quả, tự tay đẩy cô đến căn cứ Lạc Nhật, tự tay khiến cô bị nghiên cứu trong đau khổ.Gã hiểu rồi, hiểu vì sao lúc cô khôi phục dị năng mà không muốn trốn rồi.Cô đã tuyệt vọng nên không muốn chạy.Cô không còn hi vọng nữa, không còn muốn sống nữa.Gã nhớ ngày cô đến căn cứ số 7, tuy yếu đuối bất lực, nhưng cô vẫn quyết đi tìm vị hôn phu của mình.Gã nhớ cô là con gái nhà giàu, vì giải thích với mình mà phải làm những việc bản thân không cần làm, còn nấu cơm rất ngon.Gã nhớ... Nhưng mà, vì Nhan Niệm lại tự tay đẩy cô vào trong đàn zombie. Nhớ đến ánh mắt của cô lúc đó, tim không khỏi đau nhói, vô cùng hối hận.Sau lần đó, cô nói sẽ không quấn lấy gã nữa, cũng sẽ không giải thích cho gã.Trước khi đi, cô còn đánh Nhan Niệm một trận. Nụ cười của cô... Dường như cô đã hiểu được cái gì.Cô bị tiêm thuốc, không những không mắng chửi mà còn không phản kháng, chỉ cười lên rồi lết thân thể yếu ớt của mình ra ngoài, còn nói đưa tôi đi, căn cứ sẽ được yên ổn.Tiểu Quả... Nghiêm Nghị hơi hé miệng ra thì thầm. Gã hối hận, nhưng cô đã không còn, mãi mãi không còn bên cạnh mình nữa.Lau đi nước mắt, lạnh lùng nhìn Nhan Niệm co vào một góc run bần bật.Không phải không nghi ngờ Nhan Niệm, mà vì không biết được chân tướng, nên mặc kệ Nhan Niệm có khả nghi thế nào, gã cũng bao dung.Nhưng lúc này đây, gã muốn phát điên. Nếu không phải cố gắng kiềm chế, chắc chắn sẽ một đấm đánh chết Nhan Niệm.Nhan Niệm không dám ho he gì. Ngọc bội không có tác dụng, sức mạnh của ả không so được với Nghiêm Nghị.Mấy năm nay vì nghiên cứu thuốc mà ả lấy ra hết linh tuyền, không có thời gian tu luyện nữa.Ả đã nghĩ, dù sao cũng có Nghiêm Nghị, ả tự bảo vệ bản thân là được, không cần phải cố gắng như thế.Nghiêm Nghị xách Nhan Niệm lên, tự tay cắt gân tay gân chân của ả. Không cần biết ả thét to thế nào, gã cũng chỉ cười điên cuồng.Tiểu Quả chết rồi, ả đàn bà này cũng không thể sống tốt. Gã sẽ không cho ả chết sớm như thế.Phế bỏ Nhan Niệm xong, lại sai người bí mật thẩm vấn ả.Nhan Niệm không chống đỡ được, khai hết sạch lai lịch của bản thân mình."Em cũng không biết được sẽ thảm thế, em chỉ muốn lấy ngọc bội, lừa nó ra ngoài lấy thuốc, không muốn nó với anh bên nhau thôi." Nhan Niệm chật vật, "Thật sự, em không có ý khác, anh biết mà, em không làm gì nó cả.""Chữa tay chân cho cô ta rồi tiêm thuốc ức chế dị năng vào. Xác định được cô ta không có sức mạnh gì rồi quăng ra ngoài." Nghiêm Nghị lạnh nhạt nói. Gã không đoán được cái kết quả này.Hóa ra bản thân là một nhân vật trong tiểu thuyết.Nhan Niệm cướp ngọc bội của Tiểu Quả, chỉ vì cái kết của ả sẽ thảm.Buồn cười thật. Dùng biện pháp khác không được à, sao phải dùng đến cách này?Vốn dĩ gã sẽ cùng Tiểu Quả bên nhau ở mạt thế này, vì một Nhan Niệm mà Tiểu Quả mất rồi, Tiểu Quả của gã đã mất rồi.
Nhan Niệm nói không nên lời. Nghiêm Nghị thấy rõ vẻ hoảng loạn của ả.
Gã cười thật to. Buồn cười thật, bị ả lừa đến mười mấy năm.
Gã mở tay ra, còn tự tay tiêm thuốc ức chế dị năng cho Đường Quả, tự tay đẩy cô đến căn cứ Lạc Nhật, tự tay khiến cô bị nghiên cứu trong đau khổ.
Gã hiểu rồi, hiểu vì sao lúc cô khôi phục dị năng mà không muốn trốn rồi.
Cô đã tuyệt vọng nên không muốn chạy.
Cô không còn hi vọng nữa, không còn muốn sống nữa.
Gã nhớ ngày cô đến căn cứ số 7, tuy yếu đuối bất lực, nhưng cô vẫn quyết đi tìm vị hôn phu của mình.
Gã nhớ cô là con gái nhà giàu, vì giải thích với mình mà phải làm những việc bản thân không cần làm, còn nấu cơm rất ngon.
Gã nhớ... Nhưng mà, vì Nhan Niệm lại tự tay đẩy cô vào trong đàn zombie. Nhớ đến ánh mắt của cô lúc đó, tim không khỏi đau nhói, vô cùng hối hận.
Sau lần đó, cô nói sẽ không quấn lấy gã nữa, cũng sẽ không giải thích cho gã.
Trước khi đi, cô còn đánh Nhan Niệm một trận. Nụ cười của cô... Dường như cô đã hiểu được cái gì.
Cô bị tiêm thuốc, không những không mắng chửi mà còn không phản kháng, chỉ cười lên rồi lết thân thể yếu ớt của mình ra ngoài, còn nói đưa tôi đi, căn cứ sẽ được yên ổn.
Tiểu Quả... Nghiêm Nghị hơi hé miệng ra thì thầm. Gã hối hận, nhưng cô đã không còn, mãi mãi không còn bên cạnh mình nữa.
Lau đi nước mắt, lạnh lùng nhìn Nhan Niệm co vào một góc run bần bật.
Không phải không nghi ngờ Nhan Niệm, mà vì không biết được chân tướng, nên mặc kệ Nhan Niệm có khả nghi thế nào, gã cũng bao dung.
Nhưng lúc này đây, gã muốn phát điên. Nếu không phải cố gắng kiềm chế, chắc chắn sẽ một đấm đánh chết Nhan Niệm.
Nhan Niệm không dám ho he gì. Ngọc bội không có tác dụng, sức mạnh của ả không so được với Nghiêm Nghị.
Mấy năm nay vì nghiên cứu thuốc mà ả lấy ra hết linh tuyền, không có thời gian tu luyện nữa.
Ả đã nghĩ, dù sao cũng có Nghiêm Nghị, ả tự bảo vệ bản thân là được, không cần phải cố gắng như thế.
Nghiêm Nghị xách Nhan Niệm lên, tự tay cắt gân tay gân chân của ả. Không cần biết ả thét to thế nào, gã cũng chỉ cười điên cuồng.
Tiểu Quả chết rồi, ả đàn bà này cũng không thể sống tốt. Gã sẽ không cho ả chết sớm như thế.
Phế bỏ Nhan Niệm xong, lại sai người bí mật thẩm vấn ả.
Nhan Niệm không chống đỡ được, khai hết sạch lai lịch của bản thân mình.
"Em cũng không biết được sẽ thảm thế, em chỉ muốn lấy ngọc bội, lừa nó ra ngoài lấy thuốc, không muốn nó với anh bên nhau thôi." Nhan Niệm chật vật, "Thật sự, em không có ý khác, anh biết mà, em không làm gì nó cả."
"Chữa tay chân cho cô ta rồi tiêm thuốc ức chế dị năng vào. Xác định được cô ta không có sức mạnh gì rồi quăng ra ngoài." Nghiêm Nghị lạnh nhạt nói. Gã không đoán được cái kết quả này.
Hóa ra bản thân là một nhân vật trong tiểu thuyết.
Nhan Niệm cướp ngọc bội của Tiểu Quả, chỉ vì cái kết của ả sẽ thảm.
Buồn cười thật. Dùng biện pháp khác không được à, sao phải dùng đến cách này?
Vốn dĩ gã sẽ cùng Tiểu Quả bên nhau ở mạt thế này, vì một Nhan Niệm mà Tiểu Quả mất rồi, Tiểu Quả của gã đã mất rồi.
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… Nhan Niệm nói không nên lời. Nghiêm Nghị thấy rõ vẻ hoảng loạn của ả.Gã cười thật to. Buồn cười thật, bị ả lừa đến mười mấy năm.Gã mở tay ra, còn tự tay tiêm thuốc ức chế dị năng cho Đường Quả, tự tay đẩy cô đến căn cứ Lạc Nhật, tự tay khiến cô bị nghiên cứu trong đau khổ.Gã hiểu rồi, hiểu vì sao lúc cô khôi phục dị năng mà không muốn trốn rồi.Cô đã tuyệt vọng nên không muốn chạy.Cô không còn hi vọng nữa, không còn muốn sống nữa.Gã nhớ ngày cô đến căn cứ số 7, tuy yếu đuối bất lực, nhưng cô vẫn quyết đi tìm vị hôn phu của mình.Gã nhớ cô là con gái nhà giàu, vì giải thích với mình mà phải làm những việc bản thân không cần làm, còn nấu cơm rất ngon.Gã nhớ... Nhưng mà, vì Nhan Niệm lại tự tay đẩy cô vào trong đàn zombie. Nhớ đến ánh mắt của cô lúc đó, tim không khỏi đau nhói, vô cùng hối hận.Sau lần đó, cô nói sẽ không quấn lấy gã nữa, cũng sẽ không giải thích cho gã.Trước khi đi, cô còn đánh Nhan Niệm một trận. Nụ cười của cô... Dường như cô đã hiểu được cái gì.Cô bị tiêm thuốc, không những không mắng chửi mà còn không phản kháng, chỉ cười lên rồi lết thân thể yếu ớt của mình ra ngoài, còn nói đưa tôi đi, căn cứ sẽ được yên ổn.Tiểu Quả... Nghiêm Nghị hơi hé miệng ra thì thầm. Gã hối hận, nhưng cô đã không còn, mãi mãi không còn bên cạnh mình nữa.Lau đi nước mắt, lạnh lùng nhìn Nhan Niệm co vào một góc run bần bật.Không phải không nghi ngờ Nhan Niệm, mà vì không biết được chân tướng, nên mặc kệ Nhan Niệm có khả nghi thế nào, gã cũng bao dung.Nhưng lúc này đây, gã muốn phát điên. Nếu không phải cố gắng kiềm chế, chắc chắn sẽ một đấm đánh chết Nhan Niệm.Nhan Niệm không dám ho he gì. Ngọc bội không có tác dụng, sức mạnh của ả không so được với Nghiêm Nghị.Mấy năm nay vì nghiên cứu thuốc mà ả lấy ra hết linh tuyền, không có thời gian tu luyện nữa.Ả đã nghĩ, dù sao cũng có Nghiêm Nghị, ả tự bảo vệ bản thân là được, không cần phải cố gắng như thế.Nghiêm Nghị xách Nhan Niệm lên, tự tay cắt gân tay gân chân của ả. Không cần biết ả thét to thế nào, gã cũng chỉ cười điên cuồng.Tiểu Quả chết rồi, ả đàn bà này cũng không thể sống tốt. Gã sẽ không cho ả chết sớm như thế.Phế bỏ Nhan Niệm xong, lại sai người bí mật thẩm vấn ả.Nhan Niệm không chống đỡ được, khai hết sạch lai lịch của bản thân mình."Em cũng không biết được sẽ thảm thế, em chỉ muốn lấy ngọc bội, lừa nó ra ngoài lấy thuốc, không muốn nó với anh bên nhau thôi." Nhan Niệm chật vật, "Thật sự, em không có ý khác, anh biết mà, em không làm gì nó cả.""Chữa tay chân cho cô ta rồi tiêm thuốc ức chế dị năng vào. Xác định được cô ta không có sức mạnh gì rồi quăng ra ngoài." Nghiêm Nghị lạnh nhạt nói. Gã không đoán được cái kết quả này.Hóa ra bản thân là một nhân vật trong tiểu thuyết.Nhan Niệm cướp ngọc bội của Tiểu Quả, chỉ vì cái kết của ả sẽ thảm.Buồn cười thật. Dùng biện pháp khác không được à, sao phải dùng đến cách này?Vốn dĩ gã sẽ cùng Tiểu Quả bên nhau ở mạt thế này, vì một Nhan Niệm mà Tiểu Quả mất rồi, Tiểu Quả của gã đã mất rồi.