Từ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến…
Chương 415: Nữ phụ không may ở mạt thế (54)
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… "Quân chủ, đi thôi."Nghiêm Nghị đứng ở biên giới ba ngày, với thể chất của một dị năng giả, thế này cũng không ảnh hưởng là bao.Nhưng tâm phúc của gã chưa từng thấy gã chật vật như thế.Nghiêm Nghị bừng tỉnh, lưu luyến nhìn lâu đài, nghẹn giọng, "Đi thôi."Gã muốn chết cho xong, sống một ngày là đau khổ một ngày. Nhưng sau lưng còn có một đế quốc Dương Quang, nếu gã chết, đất nước sẽ hỗn loạn, hòa bình vất vả lắm mới có được sẽ mất đi.Trước khi đi, Tần Giai Nhân có nói một câu với gã, "Nữ vương hi vọng anh sống, sống trong đau khổ, cả đời."Gã hỏi, "Cô ấy đã từng nói thế?""Đương nhiên, nếu nữ vương bệ hạ không nói thế sao tôi dám chuyển lời cho anh." Trên gương mặt lạnh như băng của Tần Giai Nhân xuất hiện ý cười, "Anh không hiểu bệ hạ chút nào, ngài ấy thù cực kì dai."Nghiêm Nghị giật mình nhớ lại chuyện xưa, thật sự Đường Quả thù rất dai, ai đối xử không tốt với cô, cô trả thù lại hết.Tồn tại quả nhiên là sự trả thù lớn nhất với gã.Cô không thẳng tay trả thù mà cố ý để gã sống sót, một ngày còn sống là một ngày thừa nhận mất đi người yêu mình."Đi."Không biết tuổi thọ của dị năng giả là bao nhiêu, chỉ biết là quãng đời còn lại của gã chỉ có đau khổ, tim giống như bị xé rách.Sau đó, đế quốc Dương Quang có một lời đồn kỳ quái, quân chủ có một sở thích... là ăn thuốc hạ sốt.Không phải thỉnh thoảng mới ăn mà là ăn hàng ngày, một ngày không ăn thuốc cũng giống như người thường không ăn cơm, cực kì khổ.Gã đi đầu cũng phải mang một lọ thuốc hạ sốt, tới giờ cơm phải ăn thuốc rồi mới ăn cơm.Nhiều người gặp được đều nghĩ gã ta có bệnh.Không bị sao dùng thuốc làm gì, lại còn dùng đến thuốc hạ sốt. Dị năng giả sẽ không bị sốt cũng không bị cảm, nhiều nhất là chiến đấu bị thương mà thôi.Trước giờ không ai thấy có người uống thuốc lại cười thỏa mãn như thế, cứ như thế thuốc là đồ ăn ngon nhất thế giới không bằng.Tin quân chủ Nghiêm của đế quốc Dương Quang có bệnh truyền khắp toàn cầu, đương nhiên trừ điểm này ra, gã ta vẫn cai quản đế quốc Dương Quang rất tốt, không qua loa một chút nào.Người quen đều biết Nghiêm Nghị bận cực kì, toàn toàn không có thời gian rảnh rỗi. Ban đêm gã ngủ không yên, phải dùng một lượng thuốc lớn mới có thể đi vào giấc ngủ.Nếu là dị năng giả bình thường đã sớm chịu không nổi.Nhưng Nghiêm Nghị thì không, có thầy thuốc kiểm tra, thân thể cực kì khỏe mạnh, sống mấy trăm năm vẫn không có vấn đề.Biết được cái kết này, Nghiêm Nghị cũng không vui. Ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nhớ chuyện cũ, lòng như dao cắt, kết quả thân thể còn tốt lên, quả nhiên là trời cao muốn phạt, muốn gã sống trong đau khổ."Hào quang của nam chính mạnh thật, thế mà vẫn còn khỏe chán." Đường Quả tâm phục khẩu phục, "Cũng tốt, gã sống càng lâu thì càng đau khổ."[Ký chủ đại đại, Nhan Niệm đến đế quốc Lạc Nhật.]Những người Đường Quả muốn chú ý, hệ thống lúc nào cũng theo dõi."À đấy... Suýt nữa quên cô ta. Hào quang nữ chính cũng mạnh lắm, chuyện thế rồi còn sống êm đềm được."[Ký chủ đại đại, cô ta sống cũng không tốt lắm đâu, cô hiểu nhầm gì rồi à. Nhan Niệm hiện giờ còn không bằng Nhan Niệm cũ cơ mà. Chẳng biết Nghiêm Nghị tiêm thuốc gì cho cô ta, chết cũng không chết được, còn cực kì hấp dẫn đàn ông.]
"Quân chủ, đi thôi."
Nghiêm Nghị đứng ở biên giới ba ngày, với thể chất của một dị năng giả, thế này cũng không ảnh hưởng là bao.
Nhưng tâm phúc của gã chưa từng thấy gã chật vật như thế.
Nghiêm Nghị bừng tỉnh, lưu luyến nhìn lâu đài, nghẹn giọng, "Đi thôi."
Gã muốn chết cho xong, sống một ngày là đau khổ một ngày. Nhưng sau lưng còn có một đế quốc Dương Quang, nếu gã chết, đất nước sẽ hỗn loạn, hòa bình vất vả lắm mới có được sẽ mất đi.
Trước khi đi, Tần Giai Nhân có nói một câu với gã, "Nữ vương hi vọng anh sống, sống trong đau khổ, cả đời."
Gã hỏi, "Cô ấy đã từng nói thế?"
"Đương nhiên, nếu nữ vương bệ hạ không nói thế sao tôi dám chuyển lời cho anh." Trên gương mặt lạnh như băng của Tần Giai Nhân xuất hiện ý cười, "Anh không hiểu bệ hạ chút nào, ngài ấy thù cực kì dai."
Nghiêm Nghị giật mình nhớ lại chuyện xưa, thật sự Đường Quả thù rất dai, ai đối xử không tốt với cô, cô trả thù lại hết.
Tồn tại quả nhiên là sự trả thù lớn nhất với gã.
Cô không thẳng tay trả thù mà cố ý để gã sống sót, một ngày còn sống là một ngày thừa nhận mất đi người yêu mình.
"Đi."
Không biết tuổi thọ của dị năng giả là bao nhiêu, chỉ biết là quãng đời còn lại của gã chỉ có đau khổ, tim giống như bị xé rách.
Sau đó, đế quốc Dương Quang có một lời đồn kỳ quái, quân chủ có một sở thích... là ăn thuốc hạ sốt.
Không phải thỉnh thoảng mới ăn mà là ăn hàng ngày, một ngày không ăn thuốc cũng giống như người thường không ăn cơm, cực kì khổ.
Gã đi đầu cũng phải mang một lọ thuốc hạ sốt, tới giờ cơm phải ăn thuốc rồi mới ăn cơm.
Nhiều người gặp được đều nghĩ gã ta có bệnh.
Không bị sao dùng thuốc làm gì, lại còn dùng đến thuốc hạ sốt. Dị năng giả sẽ không bị sốt cũng không bị cảm, nhiều nhất là chiến đấu bị thương mà thôi.
Trước giờ không ai thấy có người uống thuốc lại cười thỏa mãn như thế, cứ như thế thuốc là đồ ăn ngon nhất thế giới không bằng.
Tin quân chủ Nghiêm của đế quốc Dương Quang có bệnh truyền khắp toàn cầu, đương nhiên trừ điểm này ra, gã ta vẫn cai quản đế quốc Dương Quang rất tốt, không qua loa một chút nào.
Người quen đều biết Nghiêm Nghị bận cực kì, toàn toàn không có thời gian rảnh rỗi. Ban đêm gã ngủ không yên, phải dùng một lượng thuốc lớn mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nếu là dị năng giả bình thường đã sớm chịu không nổi.
Nhưng Nghiêm Nghị thì không, có thầy thuốc kiểm tra, thân thể cực kì khỏe mạnh, sống mấy trăm năm vẫn không có vấn đề.
Biết được cái kết này, Nghiêm Nghị cũng không vui. Ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nhớ chuyện cũ, lòng như dao cắt, kết quả thân thể còn tốt lên, quả nhiên là trời cao muốn phạt, muốn gã sống trong đau khổ.
"Hào quang của nam chính mạnh thật, thế mà vẫn còn khỏe chán." Đường Quả tâm phục khẩu phục, "Cũng tốt, gã sống càng lâu thì càng đau khổ."
[Ký chủ đại đại, Nhan Niệm đến đế quốc Lạc Nhật.]
Những người Đường Quả muốn chú ý, hệ thống lúc nào cũng theo dõi.
"À đấy... Suýt nữa quên cô ta. Hào quang nữ chính cũng mạnh lắm, chuyện thế rồi còn sống êm đềm được."
[Ký chủ đại đại, cô ta sống cũng không tốt lắm đâu, cô hiểu nhầm gì rồi à. Nhan Niệm hiện giờ còn không bằng Nhan Niệm cũ cơ mà. Chẳng biết Nghiêm Nghị tiêm thuốc gì cho cô ta, chết cũng không chết được, còn cực kì hấp dẫn đàn ông.]
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… "Quân chủ, đi thôi."Nghiêm Nghị đứng ở biên giới ba ngày, với thể chất của một dị năng giả, thế này cũng không ảnh hưởng là bao.Nhưng tâm phúc của gã chưa từng thấy gã chật vật như thế.Nghiêm Nghị bừng tỉnh, lưu luyến nhìn lâu đài, nghẹn giọng, "Đi thôi."Gã muốn chết cho xong, sống một ngày là đau khổ một ngày. Nhưng sau lưng còn có một đế quốc Dương Quang, nếu gã chết, đất nước sẽ hỗn loạn, hòa bình vất vả lắm mới có được sẽ mất đi.Trước khi đi, Tần Giai Nhân có nói một câu với gã, "Nữ vương hi vọng anh sống, sống trong đau khổ, cả đời."Gã hỏi, "Cô ấy đã từng nói thế?""Đương nhiên, nếu nữ vương bệ hạ không nói thế sao tôi dám chuyển lời cho anh." Trên gương mặt lạnh như băng của Tần Giai Nhân xuất hiện ý cười, "Anh không hiểu bệ hạ chút nào, ngài ấy thù cực kì dai."Nghiêm Nghị giật mình nhớ lại chuyện xưa, thật sự Đường Quả thù rất dai, ai đối xử không tốt với cô, cô trả thù lại hết.Tồn tại quả nhiên là sự trả thù lớn nhất với gã.Cô không thẳng tay trả thù mà cố ý để gã sống sót, một ngày còn sống là một ngày thừa nhận mất đi người yêu mình."Đi."Không biết tuổi thọ của dị năng giả là bao nhiêu, chỉ biết là quãng đời còn lại của gã chỉ có đau khổ, tim giống như bị xé rách.Sau đó, đế quốc Dương Quang có một lời đồn kỳ quái, quân chủ có một sở thích... là ăn thuốc hạ sốt.Không phải thỉnh thoảng mới ăn mà là ăn hàng ngày, một ngày không ăn thuốc cũng giống như người thường không ăn cơm, cực kì khổ.Gã đi đầu cũng phải mang một lọ thuốc hạ sốt, tới giờ cơm phải ăn thuốc rồi mới ăn cơm.Nhiều người gặp được đều nghĩ gã ta có bệnh.Không bị sao dùng thuốc làm gì, lại còn dùng đến thuốc hạ sốt. Dị năng giả sẽ không bị sốt cũng không bị cảm, nhiều nhất là chiến đấu bị thương mà thôi.Trước giờ không ai thấy có người uống thuốc lại cười thỏa mãn như thế, cứ như thế thuốc là đồ ăn ngon nhất thế giới không bằng.Tin quân chủ Nghiêm của đế quốc Dương Quang có bệnh truyền khắp toàn cầu, đương nhiên trừ điểm này ra, gã ta vẫn cai quản đế quốc Dương Quang rất tốt, không qua loa một chút nào.Người quen đều biết Nghiêm Nghị bận cực kì, toàn toàn không có thời gian rảnh rỗi. Ban đêm gã ngủ không yên, phải dùng một lượng thuốc lớn mới có thể đi vào giấc ngủ.Nếu là dị năng giả bình thường đã sớm chịu không nổi.Nhưng Nghiêm Nghị thì không, có thầy thuốc kiểm tra, thân thể cực kì khỏe mạnh, sống mấy trăm năm vẫn không có vấn đề.Biết được cái kết này, Nghiêm Nghị cũng không vui. Ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nhớ chuyện cũ, lòng như dao cắt, kết quả thân thể còn tốt lên, quả nhiên là trời cao muốn phạt, muốn gã sống trong đau khổ."Hào quang của nam chính mạnh thật, thế mà vẫn còn khỏe chán." Đường Quả tâm phục khẩu phục, "Cũng tốt, gã sống càng lâu thì càng đau khổ."[Ký chủ đại đại, Nhan Niệm đến đế quốc Lạc Nhật.]Những người Đường Quả muốn chú ý, hệ thống lúc nào cũng theo dõi."À đấy... Suýt nữa quên cô ta. Hào quang nữ chính cũng mạnh lắm, chuyện thế rồi còn sống êm đềm được."[Ký chủ đại đại, cô ta sống cũng không tốt lắm đâu, cô hiểu nhầm gì rồi à. Nhan Niệm hiện giờ còn không bằng Nhan Niệm cũ cơ mà. Chẳng biết Nghiêm Nghị tiêm thuốc gì cho cô ta, chết cũng không chết được, còn cực kì hấp dẫn đàn ông.]