Từ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến…
Chương 547: Nữ tu bị phế linh căn (43)
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… "Muội tử, không phải chúng ta đến Thánh Nguyên tông à? Đây hình như đâu phải đường đến Thánh Nguyên tông."Mạc Vân Thiên không hiểu được vì sao Đường Quả lại tới chỗ của ma tu xa xôi này.Nơi đây rất loạn, đâu đâu cũng có ma tu ăn tu sĩ để tu luyện, tu sĩ bình thường không dám đến cái trấn ma tu vắng vẻ như thế."Tìm người."[Ký chủ, tìm được rồi. Tên kia trong một khách điếm, đang định dùng đan dược Phượng Phi Linh cho.]"Hướng nào?"Hệ thống vội báo cáo, Bạch Vô Thanh và Mạc Vân Thiên chỉ thấy Đường Quả đang đi bộ chợt chạy vụt về hướng nào đó.Hai người không nghĩ nhiều, cũng nhảy lên đuổi theo.Đường Quả đá bay cửa một căn phòng, bên trong có một tên ma tu xấu xí mặc áo choàng đen. Y nhìn thấy người đẹp mảnh mai đi đến, động tác ăn đan dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Quả không dời mắt nổi.Trên gương mặt lãnh đạm của Bạch Vô Thanh nhiều thêm vẻ sắc lạnh và tức giận. Hắn vội đến chắn trước mặt Đường Quả.Đường Quả vượt qua hắn, đi đến trước mặt ma tu.Bạch Vô Thanh: "...""Người đẹp, nàng đây là đến tìm gia à?"Thực lực của ma tu rất mạnh. Y không nghĩ rằng Đường Quả có thể làm gì y, chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn cô.Dù có đấu lạp che đậy dung nhan, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng biết ngay là mĩ nhân. Vừa rồi y còn chưa đủ thỏa mãn, vì có một vài yêu cầu mà y không thể lạt thủ tồi hoa.*(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay)Lần này người đẹp tự đến, nói gì cũng phải ráng suиɠ sướиɠ.Đường Quả giật lấy bình ngọc trong tay ma tu, bên trong là một loại đan dược rất quý, có thể đột phá tu vi.Y thấy cô chú ý đến bình đan dược, mừng rỡ trong lòng "Muốn à? Nàng phục vụ gia tốt, đan dược này là của nàng."Bạch Vô Thanh mím môi lại. Nếu không phải sợ hỏng chuyện của Đường Quả, hắn chắc chắn sẽ một kiếm nạo đầu chó tên này.Ma tu còn muốn nói thêm gì nữa, Đường Quả nhàn nhã cầm bình ngọc, "Đan dược này Phượng Phi Linh cho ngươi à?"Sắc mặt ma tu biến đổi, sao đối phương biết được? Phượng Phi Linh xác thực có một lần giao dịch với y, cái giá là y phải làm một chuyện, thù lao là chỗ thuốc có thể tăng lên hai cấp này."Ngươi có ý gì?"Ma tu cảm thấy không ổn, muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng Đường Quả quá nhanh, y chỉ cảm thấy cơ thể truyền đến đau đớn mãnh liệt. Y cúi đầu xuống, hóa ra Đường Quả một đao đâm vào đan điền của y, còn tiện tay nhấn thêm hai nhát.Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dần biến mất, trên mặt ma tu lộ ra dữ tợn, đáy mắt điên cuồng, dự định đồng quy vu tận. Bạch Vô Thanh nhanh hơn y một bước, khiến y không giãy được, còn thuận tay cắt hết gân tay gân chân của y.Bạch Vô Thanh cất kiếm đi, coi như không thấy ánh mắt kì quặc của Đường Quả, trong lòng có hơi suиɠ sướиɠ, nói, "Ta thấy hắn sắp tự bạo nên ra tay trước."Ma tu trợn mắt, đến khi Đường Quả lấy đan dược đút cho một con chuột, thấy con chuột nổ tung thành một cơn mưa máu, sắc mặt tái nhợt của y càng thêm tái nhợt.Y cắn răng chửi rủa, "Phượng Phi Linh!", ả vậy mà lại chơi y.Nếu y dùng đan dược này thật, sợ là cũng không khác gì con chuột kia. Ả đàn bà đó quả là lòng dạ rắn rết.__Editor: Nay đăng full thế giới 8 nàDạo này mị bận quá không có thời gian check và rep comment được, sorry, mà noti cũng nhiều quá nên trôi hết hic :(Mị đăng xong sẽ lặn mấy ngày, có thắc mắc về password hay gì gì đó có thể nhắn tin qua fb Beltious Soulia của mị, mị vẫn thường xuyên hoạt động ở bển ~
"Muội tử, không phải chúng ta đến Thánh Nguyên tông à? Đây hình như đâu phải đường đến Thánh Nguyên tông."
Mạc Vân Thiên không hiểu được vì sao Đường Quả lại tới chỗ của ma tu xa xôi này.
Nơi đây rất loạn, đâu đâu cũng có ma tu ăn tu sĩ để tu luyện, tu sĩ bình thường không dám đến cái trấn ma tu vắng vẻ như thế.
"Tìm người."
[Ký chủ, tìm được rồi. Tên kia trong một khách điếm, đang định dùng đan dược Phượng Phi Linh cho.]
"Hướng nào?"
Hệ thống vội báo cáo, Bạch Vô Thanh và Mạc Vân Thiên chỉ thấy Đường Quả đang đi bộ chợt chạy vụt về hướng nào đó.
Hai người không nghĩ nhiều, cũng nhảy lên đuổi theo.
Đường Quả đá bay cửa một căn phòng, bên trong có một tên ma tu xấu xí mặc áo choàng đen. Y nhìn thấy người đẹp mảnh mai đi đến, động tác ăn đan dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Quả không dời mắt nổi.
Trên gương mặt lãnh đạm của Bạch Vô Thanh nhiều thêm vẻ sắc lạnh và tức giận. Hắn vội đến chắn trước mặt Đường Quả.
Đường Quả vượt qua hắn, đi đến trước mặt ma tu.
Bạch Vô Thanh: "..."
"Người đẹp, nàng đây là đến tìm gia à?"
Thực lực của ma tu rất mạnh. Y không nghĩ rằng Đường Quả có thể làm gì y, chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn cô.
Dù có đấu lạp che đậy dung nhan, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng biết ngay là mĩ nhân. Vừa rồi y còn chưa đủ thỏa mãn, vì có một vài yêu cầu mà y không thể lạt thủ tồi hoa.*
(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay)
Lần này người đẹp tự đến, nói gì cũng phải ráng suиɠ sướиɠ.
Đường Quả giật lấy bình ngọc trong tay ma tu, bên trong là một loại đan dược rất quý, có thể đột phá tu vi.
Y thấy cô chú ý đến bình đan dược, mừng rỡ trong lòng "Muốn à? Nàng phục vụ gia tốt, đan dược này là của nàng."
Bạch Vô Thanh mím môi lại. Nếu không phải sợ hỏng chuyện của Đường Quả, hắn chắc chắn sẽ một kiếm nạo đầu chó tên này.
Ma tu còn muốn nói thêm gì nữa, Đường Quả nhàn nhã cầm bình ngọc, "Đan dược này Phượng Phi Linh cho ngươi à?"
Sắc mặt ma tu biến đổi, sao đối phương biết được? Phượng Phi Linh xác thực có một lần giao dịch với y, cái giá là y phải làm một chuyện, thù lao là chỗ thuốc có thể tăng lên hai cấp này.
"Ngươi có ý gì?"
Ma tu cảm thấy không ổn, muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng Đường Quả quá nhanh, y chỉ cảm thấy cơ thể truyền đến đau đớn mãnh liệt. Y cúi đầu xuống, hóa ra Đường Quả một đao đâm vào đan điền của y, còn tiện tay nhấn thêm hai nhát.
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dần biến mất, trên mặt ma tu lộ ra dữ tợn, đáy mắt điên cuồng, dự định đồng quy vu tận. Bạch Vô Thanh nhanh hơn y một bước, khiến y không giãy được, còn thuận tay cắt hết gân tay gân chân của y.
Bạch Vô Thanh cất kiếm đi, coi như không thấy ánh mắt kì quặc của Đường Quả, trong lòng có hơi suиɠ sướиɠ, nói, "Ta thấy hắn sắp tự bạo nên ra tay trước."
Ma tu trợn mắt, đến khi Đường Quả lấy đan dược đút cho một con chuột, thấy con chuột nổ tung thành một cơn mưa máu, sắc mặt tái nhợt của y càng thêm tái nhợt.
Y cắn răng chửi rủa, "Phượng Phi Linh!", ả vậy mà lại chơi y.
Nếu y dùng đan dược này thật, sợ là cũng không khác gì con chuột kia. Ả đàn bà đó quả là lòng dạ rắn rết.
__
Editor: Nay đăng full thế giới 8 nà
Dạo này mị bận quá không có thời gian check và rep comment được, sorry, mà noti cũng nhiều quá nên trôi hết hic :(
Mị đăng xong sẽ lặn mấy ngày, có thắc mắc về password hay gì gì đó có thể nhắn tin qua fb Beltious Soulia của mị, mị vẫn thường xuyên hoạt động ở bển ~
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngTừ trước đến nay, họ sợ gì nhất mạt thế? Zombie! Hiện tại tâm trạng bọn họ cực kì vi diệu, ai mà ngờ được sẽ có một ngày bọn họ được zombie bảo vệ chứ? Đúng, là bảo vệ. Không cần biết là dị năng giả hay người thường, ai trong căn cứ cũng có tâm trạng phức tạp. Nhìn đám zombie nhảy lên rồi dùng tay không xé bọn động thực vật biến dị, mí mắt ai cũng giật giật. Nếu bọn họ gặp phải đám zombie này, chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ nổi. "Họ đã khôi phục ý thức." Đường Quả nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người, mỉm cười, "Họ đến từ đế quốc zombie, đế quốc chỉ tồn tại zombie có ý thức." "Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường." "Nói đơn giản, tất cả đều là người." Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay." Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu. "Họ tiến… "Muội tử, không phải chúng ta đến Thánh Nguyên tông à? Đây hình như đâu phải đường đến Thánh Nguyên tông."Mạc Vân Thiên không hiểu được vì sao Đường Quả lại tới chỗ của ma tu xa xôi này.Nơi đây rất loạn, đâu đâu cũng có ma tu ăn tu sĩ để tu luyện, tu sĩ bình thường không dám đến cái trấn ma tu vắng vẻ như thế."Tìm người."[Ký chủ, tìm được rồi. Tên kia trong một khách điếm, đang định dùng đan dược Phượng Phi Linh cho.]"Hướng nào?"Hệ thống vội báo cáo, Bạch Vô Thanh và Mạc Vân Thiên chỉ thấy Đường Quả đang đi bộ chợt chạy vụt về hướng nào đó.Hai người không nghĩ nhiều, cũng nhảy lên đuổi theo.Đường Quả đá bay cửa một căn phòng, bên trong có một tên ma tu xấu xí mặc áo choàng đen. Y nhìn thấy người đẹp mảnh mai đi đến, động tác ăn đan dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Quả không dời mắt nổi.Trên gương mặt lãnh đạm của Bạch Vô Thanh nhiều thêm vẻ sắc lạnh và tức giận. Hắn vội đến chắn trước mặt Đường Quả.Đường Quả vượt qua hắn, đi đến trước mặt ma tu.Bạch Vô Thanh: "...""Người đẹp, nàng đây là đến tìm gia à?"Thực lực của ma tu rất mạnh. Y không nghĩ rằng Đường Quả có thể làm gì y, chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn cô.Dù có đấu lạp che đậy dung nhan, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng biết ngay là mĩ nhân. Vừa rồi y còn chưa đủ thỏa mãn, vì có một vài yêu cầu mà y không thể lạt thủ tồi hoa.*(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay)Lần này người đẹp tự đến, nói gì cũng phải ráng suиɠ sướиɠ.Đường Quả giật lấy bình ngọc trong tay ma tu, bên trong là một loại đan dược rất quý, có thể đột phá tu vi.Y thấy cô chú ý đến bình đan dược, mừng rỡ trong lòng "Muốn à? Nàng phục vụ gia tốt, đan dược này là của nàng."Bạch Vô Thanh mím môi lại. Nếu không phải sợ hỏng chuyện của Đường Quả, hắn chắc chắn sẽ một kiếm nạo đầu chó tên này.Ma tu còn muốn nói thêm gì nữa, Đường Quả nhàn nhã cầm bình ngọc, "Đan dược này Phượng Phi Linh cho ngươi à?"Sắc mặt ma tu biến đổi, sao đối phương biết được? Phượng Phi Linh xác thực có một lần giao dịch với y, cái giá là y phải làm một chuyện, thù lao là chỗ thuốc có thể tăng lên hai cấp này."Ngươi có ý gì?"Ma tu cảm thấy không ổn, muốn xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng Đường Quả quá nhanh, y chỉ cảm thấy cơ thể truyền đến đau đớn mãnh liệt. Y cúi đầu xuống, hóa ra Đường Quả một đao đâm vào đan điền của y, còn tiện tay nhấn thêm hai nhát.Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dần biến mất, trên mặt ma tu lộ ra dữ tợn, đáy mắt điên cuồng, dự định đồng quy vu tận. Bạch Vô Thanh nhanh hơn y một bước, khiến y không giãy được, còn thuận tay cắt hết gân tay gân chân của y.Bạch Vô Thanh cất kiếm đi, coi như không thấy ánh mắt kì quặc của Đường Quả, trong lòng có hơi suиɠ sướиɠ, nói, "Ta thấy hắn sắp tự bạo nên ra tay trước."Ma tu trợn mắt, đến khi Đường Quả lấy đan dược đút cho một con chuột, thấy con chuột nổ tung thành một cơn mưa máu, sắc mặt tái nhợt của y càng thêm tái nhợt.Y cắn răng chửi rủa, "Phượng Phi Linh!", ả vậy mà lại chơi y.Nếu y dùng đan dược này thật, sợ là cũng không khác gì con chuột kia. Ả đàn bà đó quả là lòng dạ rắn rết.__Editor: Nay đăng full thế giới 8 nàDạo này mị bận quá không có thời gian check và rep comment được, sorry, mà noti cũng nhiều quá nên trôi hết hic :(Mị đăng xong sẽ lặn mấy ngày, có thắc mắc về password hay gì gì đó có thể nhắn tin qua fb Beltious Soulia của mị, mị vẫn thường xuyên hoạt động ở bển ~