Editor: Phong Nguyệt Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_ "Hoan Nhi dạo này không vui?" Dạ Diễm khó hiểu, gần đây cơ duyên của Đường Hoan không tệ, kiếm được kha khá đồ tốt, tu vi cũng tăng lên không ít, "Chẳng lẽ là vì người ngoài nói này nói nọ?" Đường Hoan lắc đầu, "Không phải." "Vậy nàng sao thế?" Dạ Diễm cần một câu trả lời. Đường Hoan thấy Dạ Diễm truy hỏi mình, không khỏi nhớ tới Dạ Chu cái gì cũng thuận theo Đường Quả, lấy Đường Quả làm chủ. Rõ ràng thân phận tôn quý chỉ sau bệ hạ Dạ Hoàng, vậy mà tình nguyện khom lưng cúi đầu, làm đủ động tác của động vật để lấy được niềm vui của Đường Quả. Đồ tốt thì nhắm mắt ném luôn cho Đường Quả, cũng vì Đường Quả mà kéo đen cả nhà họ Đường, hầu phủ lẫn nhà họ Bạc, hiện giờ người ba nhà không ai có thể tiến cung. Phàm là có người nói Đường Quả không biết điều, không xứng với tiểu vương gia, Dạ Chu đều xông lên, bất chấp hình tượng xắn tay áo đánh cho một trận. Tuy có chút ấu trĩ, nhưng hắn ta làm gì cũng không che giấu, thành…
Chương 201: Thứ nữ trọng sinh (63)
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEditor: Phong Nguyệt Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_ "Hoan Nhi dạo này không vui?" Dạ Diễm khó hiểu, gần đây cơ duyên của Đường Hoan không tệ, kiếm được kha khá đồ tốt, tu vi cũng tăng lên không ít, "Chẳng lẽ là vì người ngoài nói này nói nọ?" Đường Hoan lắc đầu, "Không phải." "Vậy nàng sao thế?" Dạ Diễm cần một câu trả lời. Đường Hoan thấy Dạ Diễm truy hỏi mình, không khỏi nhớ tới Dạ Chu cái gì cũng thuận theo Đường Quả, lấy Đường Quả làm chủ. Rõ ràng thân phận tôn quý chỉ sau bệ hạ Dạ Hoàng, vậy mà tình nguyện khom lưng cúi đầu, làm đủ động tác của động vật để lấy được niềm vui của Đường Quả. Đồ tốt thì nhắm mắt ném luôn cho Đường Quả, cũng vì Đường Quả mà kéo đen cả nhà họ Đường, hầu phủ lẫn nhà họ Bạc, hiện giờ người ba nhà không ai có thể tiến cung. Phàm là có người nói Đường Quả không biết điều, không xứng với tiểu vương gia, Dạ Chu đều xông lên, bất chấp hình tượng xắn tay áo đánh cho một trận. Tuy có chút ấu trĩ, nhưng hắn ta làm gì cũng không che giấu, thành… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_"Ồ, chị cả, trùng hợp thật. Ngươi cũng tới đây à?"Đường Quả ngẩng đầu lên cười, không hề có ý định đứng dậy. Cô ngồi trên nệm ngắm trứng nướng, à không, ngắm Dạ Chu đang nướng trứng.Theo lời của Dạ Chu, việc nặng thế này làm sao có thể để em họ làm được, em họ chỉ cần chờ ăn thôi."Chị cả đến vừa hay, ta với anh họ đi du ngoạn, vô tình tìm được chỗ này. Chúng ta phát hiện ra một quả trứng, nhìn qua ăn rất ngon, anh họ đang giúp ta nướng đây.""Nướng nửa ngày rồi, cũng không biết là trứng yêu thú nào." Đường Quả lẩm bẩm, rồi quay sang Dạ Chu, "Anh họ, chín chưa?""Sắp rồi. Nàng đói hả? Ta lấy ít hoa quả cho nàng."Dạ Chu một bên nướng trứng, một bên lấy ra hai đĩa trái cây cho Đường Quả, cuối cùng còn nhìn Dạ Diễm nói một câu, "Ta không có phần cho tiểu thất. Tiểu thất ra cửa chắc cũng phải chuẩn bị rồi nhỉ."Dạ Diễm không nói lời nào. Ở trước mặt Dạ Chu, hắn không có tư cách phản bác.Nếu Dạ Phàm là ngưỡng vọng, thì Dạ Chu là siêu việt. Mấy năm nay hắn nỗ lực tu luyện, còn có Đường Hoan hay cho linh đan, nhưng vẫn không thể nhìn ra được cảnh giới của Dạ Chu.Hắn còn lén phái người thử sức, người ra đi không quay trở lại, cứ như thể đã biến mất luôn vậy.Cho nên hắn không dám thử Dạ Chu nữa. Hắn còn có chút sợ, sợ Dạ Chu biết được là hắn làm.Đối diện với ánh mắt cười như có như không của Dạ Chu, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi xúc động muốn rời đi ngay lập tức."Em hai, ngươi đang làm gì?" Đường Hoan bừng tỉnh, nhìn quả trứng sắp bị nướng chín, không thể tin nổi. Nàng ta dám nướng trứng thần thú?Trứng thần thú đấy?Sao lại thế? Sao không kiểm tra mà lại nướng luôn trứng thần thú?Đường Hoan mím môi, nếu không phải có khả năng kiềm chế, ả thiếu chút nữa thốt ra, đây là trứng thần thú, các ngươi sao lại nướng lên ăn?"Em họ, chín rồi. Ta đập ra ngay cho nàng ăn trước một đĩa. Quả trứng này linh khí rất nhiều, ăn vào sẽ tốt cho tu luyện."Mắt Đường Hoan đỏ lên, cả người run rẩy. Dạ Diễm ở gần nàng ta dễ dàng phát hiện ra.Hắn mơ hồ cảm thấy quả trứng đó không đơn giản, chẳng lẽ là cơ duyên Hoan Nhi nói? Chỉ là trứng đã bị nướng chín, còn sắp bị ăn, hắn cũng không tiện hỏi.Đường Hoan nắm chặt hai tay. Chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng nhất? Là khi ả luôn tâm tâm niệm miệm muốn có được trứng thần thú, quả trứng đó lại bị Đường Quả với Dạ Chu mang đi nướng ăn.Thứ quan trọng với ả mà cả hai lại không thèm để ý nướng ăn.Đúng rồi, hai người chẳng qua không biết đây là trứng thần thú.Đường Hoan bừng tỉnh, thở mạnh. Ả nhìn Đường Quả gắp một miếng trứng trắng đưa vào miệng, "Em hai, ngươi có biết đây là trứng gì không?"Đường Quả sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa trứng vào miệng, nhai kĩ rồi nuốt xuống. Tim Đường Hoan nhỏ máu."Trứng gì cơ? Mà thôi, ăn cũng khá ngon. Ngươi có có muốn nếm thử không?"Đường Hoan: Ả làm sao mà nuốt được?"Em hai, đây là trứng thần thú, sao ngươi dám nướng lên ăn hả!!!"Đường Hoan bất chấp tất cả, nói thẳng sự thật.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Ồ, chị cả, trùng hợp thật. Ngươi cũng tới đây à?"
Đường Quả ngẩng đầu lên cười, không hề có ý định đứng dậy. Cô ngồi trên nệm ngắm trứng nướng, à không, ngắm Dạ Chu đang nướng trứng.
Theo lời của Dạ Chu, việc nặng thế này làm sao có thể để em họ làm được, em họ chỉ cần chờ ăn thôi.
"Chị cả đến vừa hay, ta với anh họ đi du ngoạn, vô tình tìm được chỗ này. Chúng ta phát hiện ra một quả trứng, nhìn qua ăn rất ngon, anh họ đang giúp ta nướng đây."
"Nướng nửa ngày rồi, cũng không biết là trứng yêu thú nào." Đường Quả lẩm bẩm, rồi quay sang Dạ Chu, "Anh họ, chín chưa?"
"Sắp rồi. Nàng đói hả? Ta lấy ít hoa quả cho nàng."
Dạ Chu một bên nướng trứng, một bên lấy ra hai đĩa trái cây cho Đường Quả, cuối cùng còn nhìn Dạ Diễm nói một câu, "Ta không có phần cho tiểu thất. Tiểu thất ra cửa chắc cũng phải chuẩn bị rồi nhỉ."
Dạ Diễm không nói lời nào. Ở trước mặt Dạ Chu, hắn không có tư cách phản bác.
Nếu Dạ Phàm là ngưỡng vọng, thì Dạ Chu là siêu việt. Mấy năm nay hắn nỗ lực tu luyện, còn có Đường Hoan hay cho linh đan, nhưng vẫn không thể nhìn ra được cảnh giới của Dạ Chu.
Hắn còn lén phái người thử sức, người ra đi không quay trở lại, cứ như thể đã biến mất luôn vậy.
Cho nên hắn không dám thử Dạ Chu nữa. Hắn còn có chút sợ, sợ Dạ Chu biết được là hắn làm.
Đối diện với ánh mắt cười như có như không của Dạ Chu, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi xúc động muốn rời đi ngay lập tức.
"Em hai, ngươi đang làm gì?" Đường Hoan bừng tỉnh, nhìn quả trứng sắp bị nướng chín, không thể tin nổi. Nàng ta dám nướng trứng thần thú?
Trứng thần thú đấy?
Sao lại thế? Sao không kiểm tra mà lại nướng luôn trứng thần thú?
Đường Hoan mím môi, nếu không phải có khả năng kiềm chế, ả thiếu chút nữa thốt ra, đây là trứng thần thú, các ngươi sao lại nướng lên ăn?
"Em họ, chín rồi. Ta đập ra ngay cho nàng ăn trước một đĩa. Quả trứng này linh khí rất nhiều, ăn vào sẽ tốt cho tu luyện."
Mắt Đường Hoan đỏ lên, cả người run rẩy. Dạ Diễm ở gần nàng ta dễ dàng phát hiện ra.
Hắn mơ hồ cảm thấy quả trứng đó không đơn giản, chẳng lẽ là cơ duyên Hoan Nhi nói? Chỉ là trứng đã bị nướng chín, còn sắp bị ăn, hắn cũng không tiện hỏi.
Đường Hoan nắm chặt hai tay. Chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng nhất? Là khi ả luôn tâm tâm niệm miệm muốn có được trứng thần thú, quả trứng đó lại bị Đường Quả với Dạ Chu mang đi nướng ăn.
Thứ quan trọng với ả mà cả hai lại không thèm để ý nướng ăn.
Đúng rồi, hai người chẳng qua không biết đây là trứng thần thú.
Đường Hoan bừng tỉnh, thở mạnh. Ả nhìn Đường Quả gắp một miếng trứng trắng đưa vào miệng, "Em hai, ngươi có biết đây là trứng gì không?"
Đường Quả sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa trứng vào miệng, nhai kĩ rồi nuốt xuống. Tim Đường Hoan nhỏ máu.
"Trứng gì cơ? Mà thôi, ăn cũng khá ngon. Ngươi có có muốn nếm thử không?"
Đường Hoan: Ả làm sao mà nuốt được?
"Em hai, đây là trứng thần thú, sao ngươi dám nướng lên ăn hả!!!"
Đường Hoan bất chấp tất cả, nói thẳng sự thật.
(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện SủngEditor: Phong Nguyệt Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_ "Hoan Nhi dạo này không vui?" Dạ Diễm khó hiểu, gần đây cơ duyên của Đường Hoan không tệ, kiếm được kha khá đồ tốt, tu vi cũng tăng lên không ít, "Chẳng lẽ là vì người ngoài nói này nói nọ?" Đường Hoan lắc đầu, "Không phải." "Vậy nàng sao thế?" Dạ Diễm cần một câu trả lời. Đường Hoan thấy Dạ Diễm truy hỏi mình, không khỏi nhớ tới Dạ Chu cái gì cũng thuận theo Đường Quả, lấy Đường Quả làm chủ. Rõ ràng thân phận tôn quý chỉ sau bệ hạ Dạ Hoàng, vậy mà tình nguyện khom lưng cúi đầu, làm đủ động tác của động vật để lấy được niềm vui của Đường Quả. Đồ tốt thì nhắm mắt ném luôn cho Đường Quả, cũng vì Đường Quả mà kéo đen cả nhà họ Đường, hầu phủ lẫn nhà họ Bạc, hiện giờ người ba nhà không ai có thể tiến cung. Phàm là có người nói Đường Quả không biết điều, không xứng với tiểu vương gia, Dạ Chu đều xông lên, bất chấp hình tượng xắn tay áo đánh cho một trận. Tuy có chút ấu trĩ, nhưng hắn ta làm gì cũng không che giấu, thành… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_"Ồ, chị cả, trùng hợp thật. Ngươi cũng tới đây à?"Đường Quả ngẩng đầu lên cười, không hề có ý định đứng dậy. Cô ngồi trên nệm ngắm trứng nướng, à không, ngắm Dạ Chu đang nướng trứng.Theo lời của Dạ Chu, việc nặng thế này làm sao có thể để em họ làm được, em họ chỉ cần chờ ăn thôi."Chị cả đến vừa hay, ta với anh họ đi du ngoạn, vô tình tìm được chỗ này. Chúng ta phát hiện ra một quả trứng, nhìn qua ăn rất ngon, anh họ đang giúp ta nướng đây.""Nướng nửa ngày rồi, cũng không biết là trứng yêu thú nào." Đường Quả lẩm bẩm, rồi quay sang Dạ Chu, "Anh họ, chín chưa?""Sắp rồi. Nàng đói hả? Ta lấy ít hoa quả cho nàng."Dạ Chu một bên nướng trứng, một bên lấy ra hai đĩa trái cây cho Đường Quả, cuối cùng còn nhìn Dạ Diễm nói một câu, "Ta không có phần cho tiểu thất. Tiểu thất ra cửa chắc cũng phải chuẩn bị rồi nhỉ."Dạ Diễm không nói lời nào. Ở trước mặt Dạ Chu, hắn không có tư cách phản bác.Nếu Dạ Phàm là ngưỡng vọng, thì Dạ Chu là siêu việt. Mấy năm nay hắn nỗ lực tu luyện, còn có Đường Hoan hay cho linh đan, nhưng vẫn không thể nhìn ra được cảnh giới của Dạ Chu.Hắn còn lén phái người thử sức, người ra đi không quay trở lại, cứ như thể đã biến mất luôn vậy.Cho nên hắn không dám thử Dạ Chu nữa. Hắn còn có chút sợ, sợ Dạ Chu biết được là hắn làm.Đối diện với ánh mắt cười như có như không của Dạ Chu, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi xúc động muốn rời đi ngay lập tức."Em hai, ngươi đang làm gì?" Đường Hoan bừng tỉnh, nhìn quả trứng sắp bị nướng chín, không thể tin nổi. Nàng ta dám nướng trứng thần thú?Trứng thần thú đấy?Sao lại thế? Sao không kiểm tra mà lại nướng luôn trứng thần thú?Đường Hoan mím môi, nếu không phải có khả năng kiềm chế, ả thiếu chút nữa thốt ra, đây là trứng thần thú, các ngươi sao lại nướng lên ăn?"Em họ, chín rồi. Ta đập ra ngay cho nàng ăn trước một đĩa. Quả trứng này linh khí rất nhiều, ăn vào sẽ tốt cho tu luyện."Mắt Đường Hoan đỏ lên, cả người run rẩy. Dạ Diễm ở gần nàng ta dễ dàng phát hiện ra.Hắn mơ hồ cảm thấy quả trứng đó không đơn giản, chẳng lẽ là cơ duyên Hoan Nhi nói? Chỉ là trứng đã bị nướng chín, còn sắp bị ăn, hắn cũng không tiện hỏi.Đường Hoan nắm chặt hai tay. Chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng nhất? Là khi ả luôn tâm tâm niệm miệm muốn có được trứng thần thú, quả trứng đó lại bị Đường Quả với Dạ Chu mang đi nướng ăn.Thứ quan trọng với ả mà cả hai lại không thèm để ý nướng ăn.Đúng rồi, hai người chẳng qua không biết đây là trứng thần thú.Đường Hoan bừng tỉnh, thở mạnh. Ả nhìn Đường Quả gắp một miếng trứng trắng đưa vào miệng, "Em hai, ngươi có biết đây là trứng gì không?"Đường Quả sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa trứng vào miệng, nhai kĩ rồi nuốt xuống. Tim Đường Hoan nhỏ máu."Trứng gì cơ? Mà thôi, ăn cũng khá ngon. Ngươi có có muốn nếm thử không?"Đường Hoan: Ả làm sao mà nuốt được?"Em hai, đây là trứng thần thú, sao ngươi dám nướng lên ăn hả!!!"Đường Hoan bất chấp tất cả, nói thẳng sự thật.