"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường…
Chương 148: Thứ nữ trọng sinh (10)
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Hệ Thống, Truyện Nữ Cường"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_"Tiểu triền nhân tinh, cô thật sự không chớp mắt mà giải trừ hôn ước à?"Dạ Chu mặt mũi phức tạp đi theo Đường Quả ra ngoài. Vốn dĩ chàng tưởng cô có trò gì, ai biết được cô lại dứt khoát như thế. Tìm hoàng huynh cái giải trừ hôn ước ngay, không do dự tí nào.Âm mưu quỷ kế cái gì, có quái đâu. Lẽ ra chàng nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao lòng lại trống rỗng."Này, tuy là đã giải trừ hôn ước rồi nhưng chúng ta vẫn có duyên với nhau. Em gọi ta một tiếng anh họ, sau này nếu có bị bắt nạt cứ tìm ta."Đường Quả quay đầu, gương mặt xinh xắn vẫn cười kiêu căng như cũ, "Không cần, anh toại nguyện rồi, sau này ta sẽ không quấn lấy anh.""Em họ..." Dạ Chu đau khổ, "Ta biết em oán ta, nhưng mà hôn ước ấy chỉ là nói đùa thôi. Ta không nghĩ em vẫn luôn coi là thật, còn để phụ hoàng chấp nhận."Khi đó em họ mới có năm tuổi, chàng cũng chỉ có bảy tuổi. Lần đầu nhìn thấy Đường Quả, chàng cảm thấy nàng rất đẹp mắt. Chàng nhớ kịch có nói đến tân nương tử, nên chàng cũng nói muốn em họ thành tân nương tử của mình.Nào có biết nàng vẫn nhớ rõ như thế.Đường Quả bước vài bước đến gần Dạ Chu, hất cằm, "Nói đùa sao lúc đó còn đồng ý? Anh có thể từ chối ngay mà.""Anh từ chối sẽ không có chuyện hôm nay, cũng không có một ta chờ anh đến mười năm cuối cùng là công dã tràng. Hôn ước có đến năm thứ hai đã đã phủi mông chạy. Mười mấy năm trời anh về Bình Thành cũng có thèm gặp ta đâu. Ta muốn thấy anh còn phải mượn tranh vẽ của anh lớn.""Anh nói anh hồi bé không hiểu chuyện, sao lớn lên vẫn không hiểu chuyện thế? Từ chối sớm một chút, sẽ không cho ta nhiều hi vọng như vậy."Dạ Chu áy náy, nhất thời không biết nói gì."Được rồi, ta đã nghĩ kĩ càng, sẽ không bám anh nữa. Chuyện đã qua cứ coi như là gió thoảng mây bay đi."Đường Quả thu hồi ánh mắt, nện bước.Dạ Chu nhìn bóng hình cô biến mất, có chút thất vọng."A Chu, Quả Nhi là một cô nương tốt. Mặc dù em ấy có hơi kiêu ngạo, nhưng em ấy toàn tâm toàn ý với em. Em tổn thương trái tim em ấy, bảo sao em ấy muốn hủy hôn." Dạ Hoàng đi ra thấy dáng vẻ do dự của Dạ Chu, lắc đầu, "Em không thích người ta, từ hôn cũng tốt, tránh trì hoãn em ấy.""Chỉ là, A Chu, em thật sự không thích em ấy à? Quả Nhi vốn rất bướng bỉnh, con bé từ hôn chứng tỏ là không muốn dây dưa với em thêm chút nào nữa. Tương lai em muốn đổi ý cũng không có cơ hội.""Hoàng huynh, anh cứ lo hão rồi. Trong lòng em chỉ có cảnh đẹp, đồ ăn ngon với tu luyện thôi. Mộng ước lớn nhất của em là xé rách hư không chứ không phải nữ nhi tình trường. Từ hôn cũng tốt, miễn cho em bị chậm trễ."Dạ Chu nhăn mày, "Em chỉ là đang lo lắng, không rõ vì sao em ấy lại muốn từ hôn. Em ấy bướng như thế, không biết mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà nghĩ lại.""Tất nhiên là từ hôn rồi cũng đừng có suốt ngày đi ra ngoài. Em để ý Quả Nhi một chút, không lỡ có người bắt nạt em ấy. Mặc dù em ấy chỉ là em họ chúng ta, nhưng em cũng phải hiểu rõ tình cảnh của em ấy lúc này."Dạ Chu quay đầu lại, nghi hoặc, "Sao thế? Em họ sống không tốt? Đường đường là tiểu thư dòng chính của nhà họ Đường, ai dám bắt nạt em ấy?"Dạ Hoàng mỉm cười, không đồng ý với suy nghĩ của Dạ Chu, "Ai bảo em là tiểu thư dòng chính không bị bắt nạt?"_________Editor: Dạ Phàm best anh trai của năm rồiAnyway, bộ này đã bị re-up lên truyenwiki, mị phải làm sao bây giờ các nàng ơi...
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
"Tiểu triền nhân tinh, cô thật sự không chớp mắt mà giải trừ hôn ước à?"
Dạ Chu mặt mũi phức tạp đi theo Đường Quả ra ngoài. Vốn dĩ chàng tưởng cô có trò gì, ai biết được cô lại dứt khoát như thế. Tìm hoàng huynh cái giải trừ hôn ước ngay, không do dự tí nào.
Âm mưu quỷ kế cái gì, có quái đâu. Lẽ ra chàng nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao lòng lại trống rỗng.
"Này, tuy là đã giải trừ hôn ước rồi nhưng chúng ta vẫn có duyên với nhau. Em gọi ta một tiếng anh họ, sau này nếu có bị bắt nạt cứ tìm ta."
Đường Quả quay đầu, gương mặt xinh xắn vẫn cười kiêu căng như cũ, "Không cần, anh toại nguyện rồi, sau này ta sẽ không quấn lấy anh."
"Em họ..." Dạ Chu đau khổ, "Ta biết em oán ta, nhưng mà hôn ước ấy chỉ là nói đùa thôi. Ta không nghĩ em vẫn luôn coi là thật, còn để phụ hoàng chấp nhận."
Khi đó em họ mới có năm tuổi, chàng cũng chỉ có bảy tuổi. Lần đầu nhìn thấy Đường Quả, chàng cảm thấy nàng rất đẹp mắt. Chàng nhớ kịch có nói đến tân nương tử, nên chàng cũng nói muốn em họ thành tân nương tử của mình.
Nào có biết nàng vẫn nhớ rõ như thế.
Đường Quả bước vài bước đến gần Dạ Chu, hất cằm, "Nói đùa sao lúc đó còn đồng ý? Anh có thể từ chối ngay mà."
"Anh từ chối sẽ không có chuyện hôm nay, cũng không có một ta chờ anh đến mười năm cuối cùng là công dã tràng. Hôn ước có đến năm thứ hai đã đã phủi mông chạy. Mười mấy năm trời anh về Bình Thành cũng có thèm gặp ta đâu. Ta muốn thấy anh còn phải mượn tranh vẽ của anh lớn."
"Anh nói anh hồi bé không hiểu chuyện, sao lớn lên vẫn không hiểu chuyện thế? Từ chối sớm một chút, sẽ không cho ta nhiều hi vọng như vậy."
Dạ Chu áy náy, nhất thời không biết nói gì.
"Được rồi, ta đã nghĩ kĩ càng, sẽ không bám anh nữa. Chuyện đã qua cứ coi như là gió thoảng mây bay đi."
Đường Quả thu hồi ánh mắt, nện bước.
Dạ Chu nhìn bóng hình cô biến mất, có chút thất vọng.
"A Chu, Quả Nhi là một cô nương tốt. Mặc dù em ấy có hơi kiêu ngạo, nhưng em ấy toàn tâm toàn ý với em. Em tổn thương trái tim em ấy, bảo sao em ấy muốn hủy hôn." Dạ Hoàng đi ra thấy dáng vẻ do dự của Dạ Chu, lắc đầu, "Em không thích người ta, từ hôn cũng tốt, tránh trì hoãn em ấy."
"Chỉ là, A Chu, em thật sự không thích em ấy à? Quả Nhi vốn rất bướng bỉnh, con bé từ hôn chứng tỏ là không muốn dây dưa với em thêm chút nào nữa. Tương lai em muốn đổi ý cũng không có cơ hội."
"Hoàng huynh, anh cứ lo hão rồi. Trong lòng em chỉ có cảnh đẹp, đồ ăn ngon với tu luyện thôi. Mộng ước lớn nhất của em là xé rách hư không chứ không phải nữ nhi tình trường. Từ hôn cũng tốt, miễn cho em bị chậm trễ."
Dạ Chu nhăn mày, "Em chỉ là đang lo lắng, không rõ vì sao em ấy lại muốn từ hôn. Em ấy bướng như thế, không biết mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà nghĩ lại."
"Tất nhiên là từ hôn rồi cũng đừng có suốt ngày đi ra ngoài. Em để ý Quả Nhi một chút, không lỡ có người bắt nạt em ấy. Mặc dù em ấy chỉ là em họ chúng ta, nhưng em cũng phải hiểu rõ tình cảnh của em ấy lúc này."
Dạ Chu quay đầu lại, nghi hoặc, "Sao thế? Em họ sống không tốt? Đường đường là tiểu thư dòng chính của nhà họ Đường, ai dám bắt nạt em ấy?"
Dạ Hoàng mỉm cười, không đồng ý với suy nghĩ của Dạ Chu, "Ai bảo em là tiểu thư dòng chính không bị bắt nạt?"
_________
Editor: Dạ Phàm best anh trai của năm rồi
Anyway, bộ này đã bị re-up lên truyenwiki, mị phải làm sao bây giờ các nàng ơi...
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Hệ Thống, Truyện Nữ Cường"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_"Tiểu triền nhân tinh, cô thật sự không chớp mắt mà giải trừ hôn ước à?"Dạ Chu mặt mũi phức tạp đi theo Đường Quả ra ngoài. Vốn dĩ chàng tưởng cô có trò gì, ai biết được cô lại dứt khoát như thế. Tìm hoàng huynh cái giải trừ hôn ước ngay, không do dự tí nào.Âm mưu quỷ kế cái gì, có quái đâu. Lẽ ra chàng nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao lòng lại trống rỗng."Này, tuy là đã giải trừ hôn ước rồi nhưng chúng ta vẫn có duyên với nhau. Em gọi ta một tiếng anh họ, sau này nếu có bị bắt nạt cứ tìm ta."Đường Quả quay đầu, gương mặt xinh xắn vẫn cười kiêu căng như cũ, "Không cần, anh toại nguyện rồi, sau này ta sẽ không quấn lấy anh.""Em họ..." Dạ Chu đau khổ, "Ta biết em oán ta, nhưng mà hôn ước ấy chỉ là nói đùa thôi. Ta không nghĩ em vẫn luôn coi là thật, còn để phụ hoàng chấp nhận."Khi đó em họ mới có năm tuổi, chàng cũng chỉ có bảy tuổi. Lần đầu nhìn thấy Đường Quả, chàng cảm thấy nàng rất đẹp mắt. Chàng nhớ kịch có nói đến tân nương tử, nên chàng cũng nói muốn em họ thành tân nương tử của mình.Nào có biết nàng vẫn nhớ rõ như thế.Đường Quả bước vài bước đến gần Dạ Chu, hất cằm, "Nói đùa sao lúc đó còn đồng ý? Anh có thể từ chối ngay mà.""Anh từ chối sẽ không có chuyện hôm nay, cũng không có một ta chờ anh đến mười năm cuối cùng là công dã tràng. Hôn ước có đến năm thứ hai đã đã phủi mông chạy. Mười mấy năm trời anh về Bình Thành cũng có thèm gặp ta đâu. Ta muốn thấy anh còn phải mượn tranh vẽ của anh lớn.""Anh nói anh hồi bé không hiểu chuyện, sao lớn lên vẫn không hiểu chuyện thế? Từ chối sớm một chút, sẽ không cho ta nhiều hi vọng như vậy."Dạ Chu áy náy, nhất thời không biết nói gì."Được rồi, ta đã nghĩ kĩ càng, sẽ không bám anh nữa. Chuyện đã qua cứ coi như là gió thoảng mây bay đi."Đường Quả thu hồi ánh mắt, nện bước.Dạ Chu nhìn bóng hình cô biến mất, có chút thất vọng."A Chu, Quả Nhi là một cô nương tốt. Mặc dù em ấy có hơi kiêu ngạo, nhưng em ấy toàn tâm toàn ý với em. Em tổn thương trái tim em ấy, bảo sao em ấy muốn hủy hôn." Dạ Hoàng đi ra thấy dáng vẻ do dự của Dạ Chu, lắc đầu, "Em không thích người ta, từ hôn cũng tốt, tránh trì hoãn em ấy.""Chỉ là, A Chu, em thật sự không thích em ấy à? Quả Nhi vốn rất bướng bỉnh, con bé từ hôn chứng tỏ là không muốn dây dưa với em thêm chút nào nữa. Tương lai em muốn đổi ý cũng không có cơ hội.""Hoàng huynh, anh cứ lo hão rồi. Trong lòng em chỉ có cảnh đẹp, đồ ăn ngon với tu luyện thôi. Mộng ước lớn nhất của em là xé rách hư không chứ không phải nữ nhi tình trường. Từ hôn cũng tốt, miễn cho em bị chậm trễ."Dạ Chu nhăn mày, "Em chỉ là đang lo lắng, không rõ vì sao em ấy lại muốn từ hôn. Em ấy bướng như thế, không biết mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà nghĩ lại.""Tất nhiên là từ hôn rồi cũng đừng có suốt ngày đi ra ngoài. Em để ý Quả Nhi một chút, không lỡ có người bắt nạt em ấy. Mặc dù em ấy chỉ là em họ chúng ta, nhưng em cũng phải hiểu rõ tình cảnh của em ấy lúc này."Dạ Chu quay đầu lại, nghi hoặc, "Sao thế? Em họ sống không tốt? Đường đường là tiểu thư dòng chính của nhà họ Đường, ai dám bắt nạt em ấy?"Dạ Hoàng mỉm cười, không đồng ý với suy nghĩ của Dạ Chu, "Ai bảo em là tiểu thư dòng chính không bị bắt nạt?"_________Editor: Dạ Phàm best anh trai của năm rồiAnyway, bộ này đã bị re-up lên truyenwiki, mị phải làm sao bây giờ các nàng ơi...