"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường…
Chương 176: Thứ nữ trọng sinh (38)
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Hệ Thống, Truyện Nữ Cường"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_Thần khí cuối cùng cũng bị Dạ Diễm với Đường Hạo Huy chụp được, tốn mất một tỷ, còn nhiều hơn cả dự tính của Đường Hoan, khiến ả cảm thấy rất đau thịt.Có được thần khí, Đường Hạo Huy dặn dò, "Hoan Nhi, thần khí giao cho con. Ta tin nó trong tay con sẽ phát huy được tác dụng."Đường Hoan kích động. Ả vội bưng thần khí, đáp ả sẽ đối xử tử tế với thần khí.Một bên khác, Đường Quả vui vẻ đếm nguyên thạch, cho người hầu một bao lì xì lớn, người hầu càng thêm ân cần.Rồi cô mang đống tiền bất chính ấy kéo Dạ Chu đi ăn cơm, giữ lời hứa cho Dạ Chu một bao lì xì lớn.Dạ Chu nhìn, đúng là một bao lớn, một trăm triệu nguyên thạch lận. Chàng hoảng hốt, sao em họ lại cho chàng nhiều như thế?"Nguyên thạch thôi mà, anh họ cứ cầm đi. Hiện giờ ta không thiếu."Cô không thiếu thật. Với một tay luyện dược có trình độ như cô, vô số người tự nguyện ném nguyên thạch cho cô luyện đan. Để cô hỗ trợ, chỉ cần một phần linh dược là được, ai cũng đồng ý.Nhưng mà cho đến bây giờ cô vẫn cự tuyệt họ ngoài cửa, lí do là, không có tâm trạng luyện dược, sợ bị người đuổi gϊếŧ.Mấy người đó hận chết Dạ Diễm với Đường Hoan, nhưng hai đối tượng vẫn chẳng biết gì cả.Nhưng không bao lâu sau, tâm tình Đường Quả bị phá hỏng."Mọi người xem, nếu như phù hợp thì sẽ đính hôn. Ta đã gặp qua nhị công tử hầu phủ, tướng mạo hắn rất tốt, ở hầu phủ rất được chiều chuộng. Ngươi tính cường, hắn tính nhu, vừa vặn xứng đôi." Đường Hạo Huy nói, "Giờ không thể tùy tiện cho nam tử vào viện ngươi được nữa, truyền ra ngoài thanh danh sẽ không tốt."Lông mày Đường Quả xoắn lại, nhị công tử hầu phủ?Là Trịnh Tụng, kẻ mà nguyên chủ đã từng gả cho, cũng là kẻ đã ngược đãi nguyên chủ cả một đời."Ai xem giúp ta?""Đương nhiên là Lâu di nương, bằng không thì còn ai nữa? Ngươi nghĩ là bà mẹ chỉ biết tu luyện của ngươi à?" Đường Hạo Huy còn ra vẻ mày đúng là không biết tốt xấu, khiến Đường Quả tức cười."Được rồi, về đi. Mai xem mắt."Đường Quả ngồi trong sân trầm mặc. Hệ thống không đoán được cô đang nghĩ gì.Một hồi lâu sau, nó thấy cô cười chói lọi. Toàn thân nó run lên, nhịp tim tăng tốc, nếu như nó có cơ thể.[Kí chủ, tôi không bảo cô bình tĩnh nữa, nói đi, cô định làm gì?] Chỉ cần kí chủ không tự tìm được chết, nó cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Thật sự thì dạo này nó cũng thấy làm nữ phụ như này cũng ổn."Tối nói."Buổi chiều, Dạ Chu lại tới. Chàng phát hiện em họ ngày nào cũng nói nói cười cười có điểm là lạ. Trước khi rời đi, chàng mở miệng hỏi."Em họ, có tâm sự?""Lâu di nương giới thiệu đối tượng cho ta, mai phải đi xem mắt."Dạ Chu giật bắn mình, "Em đồng ý rồi?""Không có. Nhưng xem ra bọn họ không định hỏi ý kiến ta, muốn mau chóng đuổi ta đi."Dạ Chu nhướn mày, không cười nổi nữa. Đáy mắt chàng âm trầm, trong lòng nhen nhóm một ngọt lửa. Một quân cờ bị bóp nát, bột phấn rơi lả tả xuống bàn cờ."Em họ, làm sao bây giờ?""Anh họ yên tâm, ta sẽ giải quyết."Dạ Chu nhíu mày. Chàng nhìn nụ cười âm trầm của Đường Quả, chợt cảm thấy không giận nữa. Chàng thầm suy nghĩ sâu xa, vừa rồi chàng rất giận, cực kì giận, chỉ muốn đánh chết Lâu di nương, cũng muốn gϊếŧ cả thằng cha kia.
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Thần khí cuối cùng cũng bị Dạ Diễm với Đường Hạo Huy chụp được, tốn mất một tỷ, còn nhiều hơn cả dự tính của Đường Hoan, khiến ả cảm thấy rất đau thịt.
Có được thần khí, Đường Hạo Huy dặn dò, "Hoan Nhi, thần khí giao cho con. Ta tin nó trong tay con sẽ phát huy được tác dụng."
Đường Hoan kích động. Ả vội bưng thần khí, đáp ả sẽ đối xử tử tế với thần khí.
Một bên khác, Đường Quả vui vẻ đếm nguyên thạch, cho người hầu một bao lì xì lớn, người hầu càng thêm ân cần.
Rồi cô mang đống tiền bất chính ấy kéo Dạ Chu đi ăn cơm, giữ lời hứa cho Dạ Chu một bao lì xì lớn.
Dạ Chu nhìn, đúng là một bao lớn, một trăm triệu nguyên thạch lận. Chàng hoảng hốt, sao em họ lại cho chàng nhiều như thế?
"Nguyên thạch thôi mà, anh họ cứ cầm đi. Hiện giờ ta không thiếu."
Cô không thiếu thật. Với một tay luyện dược có trình độ như cô, vô số người tự nguyện ném nguyên thạch cho cô luyện đan. Để cô hỗ trợ, chỉ cần một phần linh dược là được, ai cũng đồng ý.
Nhưng mà cho đến bây giờ cô vẫn cự tuyệt họ ngoài cửa, lí do là, không có tâm trạng luyện dược, sợ bị người đuổi gϊếŧ.
Mấy người đó hận chết Dạ Diễm với Đường Hoan, nhưng hai đối tượng vẫn chẳng biết gì cả.
Nhưng không bao lâu sau, tâm tình Đường Quả bị phá hỏng.
"Mọi người xem, nếu như phù hợp thì sẽ đính hôn. Ta đã gặp qua nhị công tử hầu phủ, tướng mạo hắn rất tốt, ở hầu phủ rất được chiều chuộng. Ngươi tính cường, hắn tính nhu, vừa vặn xứng đôi." Đường Hạo Huy nói, "Giờ không thể tùy tiện cho nam tử vào viện ngươi được nữa, truyền ra ngoài thanh danh sẽ không tốt."
Lông mày Đường Quả xoắn lại, nhị công tử hầu phủ?
Là Trịnh Tụng, kẻ mà nguyên chủ đã từng gả cho, cũng là kẻ đã ngược đãi nguyên chủ cả một đời.
"Ai xem giúp ta?"
"Đương nhiên là Lâu di nương, bằng không thì còn ai nữa? Ngươi nghĩ là bà mẹ chỉ biết tu luyện của ngươi à?" Đường Hạo Huy còn ra vẻ mày đúng là không biết tốt xấu, khiến Đường Quả tức cười.
"Được rồi, về đi. Mai xem mắt."
Đường Quả ngồi trong sân trầm mặc. Hệ thống không đoán được cô đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, nó thấy cô cười chói lọi. Toàn thân nó run lên, nhịp tim tăng tốc, nếu như nó có cơ thể.
[Kí chủ, tôi không bảo cô bình tĩnh nữa, nói đi, cô định làm gì?] Chỉ cần kí chủ không tự tìm được chết, nó cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Thật sự thì dạo này nó cũng thấy làm nữ phụ như này cũng ổn.
"Tối nói."
Buổi chiều, Dạ Chu lại tới. Chàng phát hiện em họ ngày nào cũng nói nói cười cười có điểm là lạ. Trước khi rời đi, chàng mở miệng hỏi.
"Em họ, có tâm sự?"
"Lâu di nương giới thiệu đối tượng cho ta, mai phải đi xem mắt."
Dạ Chu giật bắn mình, "Em đồng ý rồi?"
"Không có. Nhưng xem ra bọn họ không định hỏi ý kiến ta, muốn mau chóng đuổi ta đi."
Dạ Chu nhướn mày, không cười nổi nữa. Đáy mắt chàng âm trầm, trong lòng nhen nhóm một ngọt lửa. Một quân cờ bị bóp nát, bột phấn rơi lả tả xuống bàn cờ.
"Em họ, làm sao bây giờ?"
"Anh họ yên tâm, ta sẽ giải quyết."
Dạ Chu nhíu mày. Chàng nhìn nụ cười âm trầm của Đường Quả, chợt cảm thấy không giận nữa. Chàng thầm suy nghĩ sâu xa, vừa rồi chàng rất giận, cực kì giận, chỉ muốn đánh chết Lâu di nương, cũng muốn gϊếŧ cả thằng cha kia.
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!Tác giả: Đỗ Liễu LiễuTruyện Hệ Thống, Truyện Nữ Cường"Tiểu Quả, thật xin lỗi. Anh biết chia tay sẽ để lại cho em một đả kích rất lớn... Nhưng lần này anh thực sự phải xin lỗi." Lãnh Tử Việt đưa tay khẽ mớn trớn môi mỏng, ánh mắt mang theo vẻ áy náy. "Em là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Đến với em, anh đã nghĩ rằng sự ngọt ngào của em có thể khiến anh quên đi cô ấy. Nhưng... khi cô ấy trở lại, anh lại phát hiện hình bóng kia đã khắc rất sâu trong tim mình. Không thể nào rủ bỏ được. "Kỳ Kỳ, anh đã đáp ứng sẽ cùng cô ấy ở bên nhau mãi mãi." "Tiểu Quả, anh thật sự không thể quên cô ấy." Trước mặt nam nhân tuấn tú kia là một nữ nhân mặc váy trắng đơn giản. Tay cô ấy nắm thật chặt cốc trà sữa, buồn bã rũ đầu khiến không ai có thể thấy biểu tình của cô ấy lúc này. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, thân mình có chút run rẩy, khiến người ta có thể phảng phất nghi ngờ vì lí do chia tay với bạn trai mà khóc thút thít đi. Lãnh Tử Việt cũng thật sự áy náy. Nhưng hắn rất cần thiết chia tay. Người hắn yêu chính là Lục Kỳ, không phải Đường… Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_Thần khí cuối cùng cũng bị Dạ Diễm với Đường Hạo Huy chụp được, tốn mất một tỷ, còn nhiều hơn cả dự tính của Đường Hoan, khiến ả cảm thấy rất đau thịt.Có được thần khí, Đường Hạo Huy dặn dò, "Hoan Nhi, thần khí giao cho con. Ta tin nó trong tay con sẽ phát huy được tác dụng."Đường Hoan kích động. Ả vội bưng thần khí, đáp ả sẽ đối xử tử tế với thần khí.Một bên khác, Đường Quả vui vẻ đếm nguyên thạch, cho người hầu một bao lì xì lớn, người hầu càng thêm ân cần.Rồi cô mang đống tiền bất chính ấy kéo Dạ Chu đi ăn cơm, giữ lời hứa cho Dạ Chu một bao lì xì lớn.Dạ Chu nhìn, đúng là một bao lớn, một trăm triệu nguyên thạch lận. Chàng hoảng hốt, sao em họ lại cho chàng nhiều như thế?"Nguyên thạch thôi mà, anh họ cứ cầm đi. Hiện giờ ta không thiếu."Cô không thiếu thật. Với một tay luyện dược có trình độ như cô, vô số người tự nguyện ném nguyên thạch cho cô luyện đan. Để cô hỗ trợ, chỉ cần một phần linh dược là được, ai cũng đồng ý.Nhưng mà cho đến bây giờ cô vẫn cự tuyệt họ ngoài cửa, lí do là, không có tâm trạng luyện dược, sợ bị người đuổi gϊếŧ.Mấy người đó hận chết Dạ Diễm với Đường Hoan, nhưng hai đối tượng vẫn chẳng biết gì cả.Nhưng không bao lâu sau, tâm tình Đường Quả bị phá hỏng."Mọi người xem, nếu như phù hợp thì sẽ đính hôn. Ta đã gặp qua nhị công tử hầu phủ, tướng mạo hắn rất tốt, ở hầu phủ rất được chiều chuộng. Ngươi tính cường, hắn tính nhu, vừa vặn xứng đôi." Đường Hạo Huy nói, "Giờ không thể tùy tiện cho nam tử vào viện ngươi được nữa, truyền ra ngoài thanh danh sẽ không tốt."Lông mày Đường Quả xoắn lại, nhị công tử hầu phủ?Là Trịnh Tụng, kẻ mà nguyên chủ đã từng gả cho, cũng là kẻ đã ngược đãi nguyên chủ cả một đời."Ai xem giúp ta?""Đương nhiên là Lâu di nương, bằng không thì còn ai nữa? Ngươi nghĩ là bà mẹ chỉ biết tu luyện của ngươi à?" Đường Hạo Huy còn ra vẻ mày đúng là không biết tốt xấu, khiến Đường Quả tức cười."Được rồi, về đi. Mai xem mắt."Đường Quả ngồi trong sân trầm mặc. Hệ thống không đoán được cô đang nghĩ gì.Một hồi lâu sau, nó thấy cô cười chói lọi. Toàn thân nó run lên, nhịp tim tăng tốc, nếu như nó có cơ thể.[Kí chủ, tôi không bảo cô bình tĩnh nữa, nói đi, cô định làm gì?] Chỉ cần kí chủ không tự tìm được chết, nó cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Thật sự thì dạo này nó cũng thấy làm nữ phụ như này cũng ổn."Tối nói."Buổi chiều, Dạ Chu lại tới. Chàng phát hiện em họ ngày nào cũng nói nói cười cười có điểm là lạ. Trước khi rời đi, chàng mở miệng hỏi."Em họ, có tâm sự?""Lâu di nương giới thiệu đối tượng cho ta, mai phải đi xem mắt."Dạ Chu giật bắn mình, "Em đồng ý rồi?""Không có. Nhưng xem ra bọn họ không định hỏi ý kiến ta, muốn mau chóng đuổi ta đi."Dạ Chu nhướn mày, không cười nổi nữa. Đáy mắt chàng âm trầm, trong lòng nhen nhóm một ngọt lửa. Một quân cờ bị bóp nát, bột phấn rơi lả tả xuống bàn cờ."Em họ, làm sao bây giờ?""Anh họ yên tâm, ta sẽ giải quyết."Dạ Chu nhíu mày. Chàng nhìn nụ cười âm trầm của Đường Quả, chợt cảm thấy không giận nữa. Chàng thầm suy nghĩ sâu xa, vừa rồi chàng rất giận, cực kì giận, chỉ muốn đánh chết Lâu di nương, cũng muốn gϊếŧ cả thằng cha kia.