Ánh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học hiện rõ lên những vệt sáng tối. Những đàn ve thi nhau kêu ngoài cửa sổ cũng làm tròn bổn phận của mình. Lá cây thổi rì rào bên cạnh cửa sổ cũng đủ làm cho con người ta buồn ngủ dữ dội. Nhiên Nhiên im lặng ngồi giữa ranh giới giữa sáng và tối của bàn học. Ánh nắng chiều chiếu lên tỏa mấy sợi tóc mai trên trán cô, thành sắc màu lấp lánh. Từng tiết học căng thẳng trôi qua cô chỉ thấy nhàm chán. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài khiến ai nhìn vào cũng bị sự thu hút nào đó kéo vào bên trong. Ở cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết tinh khôi của một cô cậu học trò. Sống mũi thanh cao tao nhã, cùng với đôi môi ửng hồng tự nhiên tạo nên một khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp trước mắt người nhìn. Ở trong mắt Nhiên Nhiên thì Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp nhất trần đời mà cô từng gặp. Cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên mà cô và Thẩm Mặc gặp nhau, khi đó Thẩm Mặc vừa mới chuyển tới trường học Nhiên Nhiên. Thiếu niên có đôi chân dài thẳng tắp,…
Chương 49
Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương EmTác giả: Nguyễn TThùy TrangTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học hiện rõ lên những vệt sáng tối. Những đàn ve thi nhau kêu ngoài cửa sổ cũng làm tròn bổn phận của mình. Lá cây thổi rì rào bên cạnh cửa sổ cũng đủ làm cho con người ta buồn ngủ dữ dội. Nhiên Nhiên im lặng ngồi giữa ranh giới giữa sáng và tối của bàn học. Ánh nắng chiều chiếu lên tỏa mấy sợi tóc mai trên trán cô, thành sắc màu lấp lánh. Từng tiết học căng thẳng trôi qua cô chỉ thấy nhàm chán. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài khiến ai nhìn vào cũng bị sự thu hút nào đó kéo vào bên trong. Ở cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết tinh khôi của một cô cậu học trò. Sống mũi thanh cao tao nhã, cùng với đôi môi ửng hồng tự nhiên tạo nên một khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp trước mắt người nhìn. Ở trong mắt Nhiên Nhiên thì Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp nhất trần đời mà cô từng gặp. Cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên mà cô và Thẩm Mặc gặp nhau, khi đó Thẩm Mặc vừa mới chuyển tới trường học Nhiên Nhiên. Thiếu niên có đôi chân dài thẳng tắp,… Nhiên Nhiên vùng vẫy trong tuyệt vọng, bức quá chỉ có còn một cách nữa thôi. Cô vùng vẫy dùng sức như vậy đã không được thì phải dùng tới cái đầu chứ.Cô không thể ngờ một tên nam thần mà mọi người con gái trong trường thầm thương trộm nhớ lại là một loại người lưu manh đến vậy.Thẩm Mặc như đang quấn trong một cùng đất thảo nguyên mới, chỉ có hương hoa ngào ngạt và sắc màu sặc sỡ lấp đầy con mắt.Nhiên Nhiên co đầu gối lại, nó đã thục phải chỗ giữa háng cậu. Như những phản ứng thông thường người cậu như một cơn kích động mạnh mà cô người lại.Toàn bộ thiết bị cậu lắp đặt trên người cô như bị chập điện, nó lập tức nhả ra hết. Thẩm Mặc ôm cậu nhỏ mà đau đớn tê liệt.Thẩm Mặc gục người xuống người cô. Hỏng! thế là hỏng hết rồi, không thể làm ăn gì được nữa rồi...và kể từ khi đó họa mi đã ngừng hót.Nhiên Nhiên không ngờ chỉ là va vào nhẹ ơi là nhẹ như thế mà cậu đã phản ứng như bị trúng độc đang phải hấp hối vậy.Trong lòng sợ cậu có vấn đề gì thì lại không hay, nhưng đang định hỏi xem cậu có sao không thì một lú chí khác lại vội ngăn cản lại.\* Không được, nhất định không được mềm lòng với cái tên này được. Nhiên Nhiên! mày phải tỉnh lại, hồi nãy hắn đã làm gì mày\*Vì suy nghĩ ấy mà giờ cô quay lại thì cậu đang nằm ra đó rồi, cô hốt hoảng tại sao mình lại có thể làm ra cái chuyện này được cơ chứ.Nhiên Nhiên chạy lại chỗ cậu lay lay vai cậu, tay cô run run lên trong đầu thầm mắng trách bản thân.Thẩm Mặc tự dưng lại ngồi bật dậy khiến cô ngơ ngác, không phải vì cậu hồi phục sớm quá mà cô bất ngờ chứ? Cô vỗ vỗ nhẹ vào ngực cậu rồi dối rít cả lên." Cậu....có sao không? Có nghiêm trọng lắm không?" đúng thật là hỏi thế mà cô cũng hỏi cho được, người ta đang đau đớn lộ rõ ra ngoài mặt thế kia mà lại đi hỏi có làm sao không nữa chứ." Cậu đang hỏi ngu đấy à, cậu làm tôi ra nông nỗi này rồi còn hỏi có sao không? Mau đưa tôi đến bệnh viện" giọng điệu không đến nỗi cục xúc, nhưng vẫn không hiền chút nào nói với cô." Ô hay nhờ, tại cậu gây ra thì cậu phải tự chịu thôi" cô vẫn bướng bỉnh." Cậu nên nhớ hình phạt đấy"" Thôi để tôi đưa cậu đến bệnh viện"Nhiên Nhiên dìu cậu đi ra ngoài rồi lại bảo tên tài xế xe nhà cậu đưa đi, khi thấy tình trạng của cậu thì bác tài xế vô cùng lo lắng, rối rít như thể sắp cháy nhà đến nơi.Khi thấy Thẩm Mặc bảo không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi nên bác tài xế cũng bớt lo lắng đi hẳn.Chiếc xe của bọn họ nhanh chóng đã được đưa đến bệnh viện, còn Nhiên Nhiên chỉ biết áy náy về việc làm của mình.Thẩm Mặc vào phòng bệnh có một số bác sĩ trai khám cho nên cậu cũng yên tâm hơn. Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ rằng không nên tin vào những đứa con gái mà nhất là người như Nhiên Nhiên, chỉ cần cậu làm gì khiến cô không vui chỉ có thể lãnh một cái hậu quả tê tái như thế này." Bác sĩ, tình trạng hiện giờ của tôi thế nào rồi?"Bác sĩ cười" Vẫn ổn, vẫn ổn. Vẫn có thể dùng được nhưng từ mai cậu cần chú ý hơn nhá, không thì bị cắt như chơi"Thẩm Mặc nghe đến đây chỉ biết dựng tóc gáy, cậu không muốn bị cô đá phốc như thế này lần nào nữa, quá nguy hiểm.Nhiên Nhiên lúc này đang ngồi ngoài ghế chờ bệnh nhân ở ngoài cửa, tay cô cứ đan chặt vào nhau, lâu lâu lại bấu bấu vào đùi chỉ mong cậu không có mệnh hệ gì.Sau lần này cô mới phát hiện từ sau nếu có hành động gì thì phải suy nghĩ trước hành sự sau.Nhiên Nhiên thấy cậu bước ra như mở cờ trong bụng, chạy lại xoa xoa rối rít cả lên." Cậu không sao chứ"" Cũng may không sao"" Ừm, tôi...tôi xin lỗi" cô vẻ mặt hối lỗi." Được rồi" cậu xoa xoa đầu cô, vài sợi tóc dối tung cả lên.Nhìn cô lúc này chẳng khác nào như con ngốc cả, tóc tai thì bù xù, việc cô đã gây ra với Thẩm Mặc nếu mà bị lan chuyền ra ngoài thì cô chỉ còn nước là đậu đầu vào gối chết quách đi cho xong.Thẩm Mặc và Nhiên Nhiên xùng nhau đi ra xe để vè nhà. Mới đó mà đã 8 giờ 25 rồi.Bác tàu đang ngồi ngoài xe đợi hai người vì tiếng ồn ào bên ngoài nên đóng cửa xe bật điều hòa ngồi trong xe. Khi nghe tiếng động của hai người đang đứng ở cửa liền mở ra." Cậu chủ, cậu không sao chứ?"" Không sao rồi "" Vậy là tốt rồi, hai người mau vào xe đi"Nhiên Nhiên chỉ biết đi theo cậu mà cười ngơ ngác và cũng chẳng muốn nói chuyện gì thêm.
Nhiên Nhiên vùng vẫy trong tuyệt vọng, bức quá chỉ có còn một cách nữa thôi. Cô vùng vẫy dùng sức như vậy đã không được thì phải dùng tới cái đầu chứ.
Cô không thể ngờ một tên nam thần mà mọi người con gái trong trường thầm thương trộm nhớ lại là một loại người lưu manh đến vậy.
Thẩm Mặc như đang quấn trong một cùng đất thảo nguyên mới, chỉ có hương hoa ngào ngạt và sắc màu sặc sỡ lấp đầy con mắt.
Nhiên Nhiên co đầu gối lại, nó đã thục phải chỗ giữa háng cậu. Như những phản ứng thông thường người cậu như một cơn kích động mạnh mà cô người lại.
Toàn bộ thiết bị cậu lắp đặt trên người cô như bị chập điện, nó lập tức nhả ra hết. Thẩm Mặc ôm cậu nhỏ mà đau đớn tê liệt.
Thẩm Mặc gục người xuống người cô. Hỏng! thế là hỏng hết rồi, không thể làm ăn gì được nữa rồi...và kể từ khi đó họa mi đã ngừng hót.
Nhiên Nhiên không ngờ chỉ là va vào nhẹ ơi là nhẹ như thế mà cậu đã phản ứng như bị trúng độc đang phải hấp hối vậy.
Trong lòng sợ cậu có vấn đề gì thì lại không hay, nhưng đang định hỏi xem cậu có sao không thì một lú chí khác lại vội ngăn cản lại.
\* Không được, nhất định không được mềm lòng với cái tên này được. Nhiên Nhiên! mày phải tỉnh lại, hồi nãy hắn đã làm gì mày\*
Vì suy nghĩ ấy mà giờ cô quay lại thì cậu đang nằm ra đó rồi, cô hốt hoảng tại sao mình lại có thể làm ra cái chuyện này được cơ chứ.
Nhiên Nhiên chạy lại chỗ cậu lay lay vai cậu, tay cô run run lên trong đầu thầm mắng trách bản thân.
Thẩm Mặc tự dưng lại ngồi bật dậy khiến cô ngơ ngác, không phải vì cậu hồi phục sớm quá mà cô bất ngờ chứ? Cô vỗ vỗ nhẹ vào ngực cậu rồi dối rít cả lên.
" Cậu....có sao không? Có nghiêm trọng lắm không?" đúng thật là hỏi thế mà cô cũng hỏi cho được, người ta đang đau đớn lộ rõ ra ngoài mặt thế kia mà lại đi hỏi có làm sao không nữa chứ.
" Cậu đang hỏi ngu đấy à, cậu làm tôi ra nông nỗi này rồi còn hỏi có sao không? Mau đưa tôi đến bệnh viện" giọng điệu không đến nỗi cục xúc, nhưng vẫn không hiền chút nào nói với cô.
" Ô hay nhờ, tại cậu gây ra thì cậu phải tự chịu thôi" cô vẫn bướng bỉnh.
" Cậu nên nhớ hình phạt đấy"
" Thôi để tôi đưa cậu đến bệnh viện"
Nhiên Nhiên dìu cậu đi ra ngoài rồi lại bảo tên tài xế xe nhà cậu đưa đi, khi thấy tình trạng của cậu thì bác tài xế vô cùng lo lắng, rối rít như thể sắp cháy nhà đến nơi.
Khi thấy Thẩm Mặc bảo không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi nên bác tài xế cũng bớt lo lắng đi hẳn.
Chiếc xe của bọn họ nhanh chóng đã được đưa đến bệnh viện, còn Nhiên Nhiên chỉ biết áy náy về việc làm của mình.
Thẩm Mặc vào phòng bệnh có một số bác sĩ trai khám cho nên cậu cũng yên tâm hơn. Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ rằng không nên tin vào những đứa con gái mà nhất là người như Nhiên Nhiên, chỉ cần cậu làm gì khiến cô không vui chỉ có thể lãnh một cái hậu quả tê tái như thế này.
" Bác sĩ, tình trạng hiện giờ của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ cười" Vẫn ổn, vẫn ổn. Vẫn có thể dùng được nhưng từ mai cậu cần chú ý hơn nhá, không thì bị cắt như chơi"
Thẩm Mặc nghe đến đây chỉ biết dựng tóc gáy, cậu không muốn bị cô đá phốc như thế này lần nào nữa, quá nguy hiểm.
Nhiên Nhiên lúc này đang ngồi ngoài ghế chờ bệnh nhân ở ngoài cửa, tay cô cứ đan chặt vào nhau, lâu lâu lại bấu bấu vào đùi chỉ mong cậu không có mệnh hệ gì.
Sau lần này cô mới phát hiện từ sau nếu có hành động gì thì phải suy nghĩ trước hành sự sau.
Nhiên Nhiên thấy cậu bước ra như mở cờ trong bụng, chạy lại xoa xoa rối rít cả lên.
" Cậu không sao chứ"
" Cũng may không sao"
" Ừm, tôi...tôi xin lỗi" cô vẻ mặt hối lỗi.
" Được rồi" cậu xoa xoa đầu cô, vài sợi tóc dối tung cả lên.
Nhìn cô lúc này chẳng khác nào như con ngốc cả, tóc tai thì bù xù, việc cô đã gây ra với Thẩm Mặc nếu mà bị lan chuyền ra ngoài thì cô chỉ còn nước là đậu đầu vào gối chết quách đi cho xong.
Thẩm Mặc và Nhiên Nhiên xùng nhau đi ra xe để vè nhà. Mới đó mà đã 8 giờ 25 rồi.
Bác tàu đang ngồi ngoài xe đợi hai người vì tiếng ồn ào bên ngoài nên đóng cửa xe bật điều hòa ngồi trong xe. Khi nghe tiếng động của hai người đang đứng ở cửa liền mở ra.
" Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
" Không sao rồi "
" Vậy là tốt rồi, hai người mau vào xe đi"
Nhiên Nhiên chỉ biết đi theo cậu mà cười ngơ ngác và cũng chẳng muốn nói chuyện gì thêm.
Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương EmTác giả: Nguyễn TThùy TrangTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học hiện rõ lên những vệt sáng tối. Những đàn ve thi nhau kêu ngoài cửa sổ cũng làm tròn bổn phận của mình. Lá cây thổi rì rào bên cạnh cửa sổ cũng đủ làm cho con người ta buồn ngủ dữ dội. Nhiên Nhiên im lặng ngồi giữa ranh giới giữa sáng và tối của bàn học. Ánh nắng chiều chiếu lên tỏa mấy sợi tóc mai trên trán cô, thành sắc màu lấp lánh. Từng tiết học căng thẳng trôi qua cô chỉ thấy nhàm chán. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài khiến ai nhìn vào cũng bị sự thu hút nào đó kéo vào bên trong. Ở cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết tinh khôi của một cô cậu học trò. Sống mũi thanh cao tao nhã, cùng với đôi môi ửng hồng tự nhiên tạo nên một khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp trước mắt người nhìn. Ở trong mắt Nhiên Nhiên thì Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp nhất trần đời mà cô từng gặp. Cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên mà cô và Thẩm Mặc gặp nhau, khi đó Thẩm Mặc vừa mới chuyển tới trường học Nhiên Nhiên. Thiếu niên có đôi chân dài thẳng tắp,… Nhiên Nhiên vùng vẫy trong tuyệt vọng, bức quá chỉ có còn một cách nữa thôi. Cô vùng vẫy dùng sức như vậy đã không được thì phải dùng tới cái đầu chứ.Cô không thể ngờ một tên nam thần mà mọi người con gái trong trường thầm thương trộm nhớ lại là một loại người lưu manh đến vậy.Thẩm Mặc như đang quấn trong một cùng đất thảo nguyên mới, chỉ có hương hoa ngào ngạt và sắc màu sặc sỡ lấp đầy con mắt.Nhiên Nhiên co đầu gối lại, nó đã thục phải chỗ giữa háng cậu. Như những phản ứng thông thường người cậu như một cơn kích động mạnh mà cô người lại.Toàn bộ thiết bị cậu lắp đặt trên người cô như bị chập điện, nó lập tức nhả ra hết. Thẩm Mặc ôm cậu nhỏ mà đau đớn tê liệt.Thẩm Mặc gục người xuống người cô. Hỏng! thế là hỏng hết rồi, không thể làm ăn gì được nữa rồi...và kể từ khi đó họa mi đã ngừng hót.Nhiên Nhiên không ngờ chỉ là va vào nhẹ ơi là nhẹ như thế mà cậu đã phản ứng như bị trúng độc đang phải hấp hối vậy.Trong lòng sợ cậu có vấn đề gì thì lại không hay, nhưng đang định hỏi xem cậu có sao không thì một lú chí khác lại vội ngăn cản lại.\* Không được, nhất định không được mềm lòng với cái tên này được. Nhiên Nhiên! mày phải tỉnh lại, hồi nãy hắn đã làm gì mày\*Vì suy nghĩ ấy mà giờ cô quay lại thì cậu đang nằm ra đó rồi, cô hốt hoảng tại sao mình lại có thể làm ra cái chuyện này được cơ chứ.Nhiên Nhiên chạy lại chỗ cậu lay lay vai cậu, tay cô run run lên trong đầu thầm mắng trách bản thân.Thẩm Mặc tự dưng lại ngồi bật dậy khiến cô ngơ ngác, không phải vì cậu hồi phục sớm quá mà cô bất ngờ chứ? Cô vỗ vỗ nhẹ vào ngực cậu rồi dối rít cả lên." Cậu....có sao không? Có nghiêm trọng lắm không?" đúng thật là hỏi thế mà cô cũng hỏi cho được, người ta đang đau đớn lộ rõ ra ngoài mặt thế kia mà lại đi hỏi có làm sao không nữa chứ." Cậu đang hỏi ngu đấy à, cậu làm tôi ra nông nỗi này rồi còn hỏi có sao không? Mau đưa tôi đến bệnh viện" giọng điệu không đến nỗi cục xúc, nhưng vẫn không hiền chút nào nói với cô." Ô hay nhờ, tại cậu gây ra thì cậu phải tự chịu thôi" cô vẫn bướng bỉnh." Cậu nên nhớ hình phạt đấy"" Thôi để tôi đưa cậu đến bệnh viện"Nhiên Nhiên dìu cậu đi ra ngoài rồi lại bảo tên tài xế xe nhà cậu đưa đi, khi thấy tình trạng của cậu thì bác tài xế vô cùng lo lắng, rối rít như thể sắp cháy nhà đến nơi.Khi thấy Thẩm Mặc bảo không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi nên bác tài xế cũng bớt lo lắng đi hẳn.Chiếc xe của bọn họ nhanh chóng đã được đưa đến bệnh viện, còn Nhiên Nhiên chỉ biết áy náy về việc làm của mình.Thẩm Mặc vào phòng bệnh có một số bác sĩ trai khám cho nên cậu cũng yên tâm hơn. Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ rằng không nên tin vào những đứa con gái mà nhất là người như Nhiên Nhiên, chỉ cần cậu làm gì khiến cô không vui chỉ có thể lãnh một cái hậu quả tê tái như thế này." Bác sĩ, tình trạng hiện giờ của tôi thế nào rồi?"Bác sĩ cười" Vẫn ổn, vẫn ổn. Vẫn có thể dùng được nhưng từ mai cậu cần chú ý hơn nhá, không thì bị cắt như chơi"Thẩm Mặc nghe đến đây chỉ biết dựng tóc gáy, cậu không muốn bị cô đá phốc như thế này lần nào nữa, quá nguy hiểm.Nhiên Nhiên lúc này đang ngồi ngoài ghế chờ bệnh nhân ở ngoài cửa, tay cô cứ đan chặt vào nhau, lâu lâu lại bấu bấu vào đùi chỉ mong cậu không có mệnh hệ gì.Sau lần này cô mới phát hiện từ sau nếu có hành động gì thì phải suy nghĩ trước hành sự sau.Nhiên Nhiên thấy cậu bước ra như mở cờ trong bụng, chạy lại xoa xoa rối rít cả lên." Cậu không sao chứ"" Cũng may không sao"" Ừm, tôi...tôi xin lỗi" cô vẻ mặt hối lỗi." Được rồi" cậu xoa xoa đầu cô, vài sợi tóc dối tung cả lên.Nhìn cô lúc này chẳng khác nào như con ngốc cả, tóc tai thì bù xù, việc cô đã gây ra với Thẩm Mặc nếu mà bị lan chuyền ra ngoài thì cô chỉ còn nước là đậu đầu vào gối chết quách đi cho xong.Thẩm Mặc và Nhiên Nhiên xùng nhau đi ra xe để vè nhà. Mới đó mà đã 8 giờ 25 rồi.Bác tàu đang ngồi ngoài xe đợi hai người vì tiếng ồn ào bên ngoài nên đóng cửa xe bật điều hòa ngồi trong xe. Khi nghe tiếng động của hai người đang đứng ở cửa liền mở ra." Cậu chủ, cậu không sao chứ?"" Không sao rồi "" Vậy là tốt rồi, hai người mau vào xe đi"Nhiên Nhiên chỉ biết đi theo cậu mà cười ngơ ngác và cũng chẳng muốn nói chuyện gì thêm.