Tác giả:

Không khí phòng họp căng thẳng, màn hình vẫn tối đen, giọng nói thi thoảng phát ra. Nơi đây, đối với quan chức và nhân viên của Triệu Thế Vương quả là địa ngục trần gian, lúc nào cũng lạnh ngắt, như thể chỉ cần ở lại đây một đêm thôi, hôm sau lập tức có người hóa thạch trong băng. “Nếu theo ý kiến của các người, ta hợp tác với Võ thị- một tập đoàn mới thành lập, rủi ro xảy ra, ai sẽ chịu?”- một giọng nữ vang lên, lập tức tất cả quan chức trong phòng lạnh cả sống lưng, âm thanh không lớn, nhưng đủ làm người ta phát run vì độ lạnh trong đó. “Thưa tổng giám đốc…”- giám đốc hành chính lên tiếng- “Tiềm năng của Võ thị được đánh giá rất cao và có thể sẽ tăng lên rất nhiều trong tương lai. Chúng ta có thể hợp tác với họ trong kế hoạch mở rộng sắp tới. ” Phòng họp lại im lặng, màn hình vẫn tối đen, khiến cho người ta không khỏi nghĩ đang nói chuyện với thế giới âm bên kia, không khỏi giật mình. “Ngươi, biết hay không biết lĩnh vực của chúng ta và Võ thị không liên quan?”- loa gắn với bên kia…

Chương 17: Đằng Sau Cánh Cửa

Yêu Phải Bà Xã Lạnh LùngTác giả: Hàn Băng BăngTruyện Ngôn TìnhKhông khí phòng họp căng thẳng, màn hình vẫn tối đen, giọng nói thi thoảng phát ra. Nơi đây, đối với quan chức và nhân viên của Triệu Thế Vương quả là địa ngục trần gian, lúc nào cũng lạnh ngắt, như thể chỉ cần ở lại đây một đêm thôi, hôm sau lập tức có người hóa thạch trong băng. “Nếu theo ý kiến của các người, ta hợp tác với Võ thị- một tập đoàn mới thành lập, rủi ro xảy ra, ai sẽ chịu?”- một giọng nữ vang lên, lập tức tất cả quan chức trong phòng lạnh cả sống lưng, âm thanh không lớn, nhưng đủ làm người ta phát run vì độ lạnh trong đó. “Thưa tổng giám đốc…”- giám đốc hành chính lên tiếng- “Tiềm năng của Võ thị được đánh giá rất cao và có thể sẽ tăng lên rất nhiều trong tương lai. Chúng ta có thể hợp tác với họ trong kế hoạch mở rộng sắp tới. ” Phòng họp lại im lặng, màn hình vẫn tối đen, khiến cho người ta không khỏi nghĩ đang nói chuyện với thế giới âm bên kia, không khỏi giật mình. “Ngươi, biết hay không biết lĩnh vực của chúng ta và Võ thị không liên quan?”- loa gắn với bên kia… “Buông, mau buông em…”- Triệu Mạn Di cố đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng càng đẩy, càng khiến anh quá đáng hơn.Vừa vào tới cửa, Cố Hạo Thần đã ôm chặt lấy Triệu Mạn Di, không cho cô một kẽ hở, hôn lên đôi môi hôm qua bị mình cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh.Triệu Mạn Di tha hồ quẫy đạp, nhưng cô càng phản ứng, Cố Hạo Thần càng lấn tới.tay anh cách lớp áo xoa lên ngực cô, còn bóp rất mạnh.Triệu Mạn Di kêu lên đau đớn.“A…”- cô dùng tay đẩy anh ra, nhưng anh rất nhanh cầm tay cô quàng ra sau lưng anh.Hai người đang đứng ở cánh cửa, Cố Hạo Thần lại dùng hết sức kích thích cô.Anh nhanh chóng cởi bỏ váy công sở trên người cô.Bên trong là bộ đồ lót ren gợi cảm.“Em biết hôm nay tôi sẽ tới nên cố tình ăn mặc thế này đúng không?”- Cố Hạo Thần cắn xuống ngực bên phải không có hình xăm của cô, cắn rất mạnh, thả ra, vết răng vẫn còn.“Em có thấy dấu vết tôi lưu lại đẹp hơn hình xăm của em không hả?”Triệu Mạn Di đau đớn, hình xăm đó là một bông hoa hồng nhỏ nhắn, tinh tế, còn dấu răng, chỉ là hai đường vòm vòm, vậy mà hắn làm như… cô cố dùng hai tay đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng cô không lượng được sức của Cố Hạo Thần rất mạnh, ghim chặt cô vào cửa.Cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu ngực căng tròn, Cố Hạo Thần dùng sức mút lấy đóa hoa tinh tế hơn hình xăm kia, tay trái không ngừng dày vò ngực cô.Anh áp sát hạ bộ vào cô.Triệu Mạn Di có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào.“Thần… mau buông.”- chợt nghĩ tới kết cục rất khó coi là nằm liệt trên giường, Triệu Mạn Di nhỏ giọng cầu xin.“Quá muộn rồi.”- chẳng biết từ khi nào tay anh đã luồn vào trong quần cô, trực tiếp đi thẳng vào bên trong cô.(Rồi hai người tiếp tục...)•••Bên ngoài thi thoảng lại bấm chuông, Triệu Mạn Di bị Cố Hạo Thần cầm hai tay thì không giãy ra được, miệng cô mím chặt để ngăn mình không kêu to lên.Cố Hạo Thần dao động càng nhanh, mỗi lần đều đâm tới hoa tâm, tiếng va chạm nhau tuy mạnh nhưng đã không ai để ý nữa, Triệu Mạn Di cũng kêu lên những tiếng nho nhỏ, thậm chí là cầu xin anh.“Thần, mau lên, cho em… em muốn anh.”“Như ý của em.”- Cố Hạo Thần dao động mạnh nhất có thể, hai tay không ngừng bóp lấy ngực cô.Hôn, gặm cắn cổ trắng thơm mùi sữa tắm.Lúc lên cao trào, cô thét lên chói tai, nơi đó của cô kẹp chặt anh lại, Cố Hạo Thần bắn ra bên trong.Triệu Mạn Di cũng chảy ra xuân dịch.Hai người đồng thời hét lên.“A…”- Triệu Mạn Di nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong lòng Cố Hạo Thần.Anh cười tà, rút phân thân bên trong cô ra, bế cô lên thẳng trong phòng.Về phần anh chàng đưa điện thư, ngày mai có thể quay lại..

“Buông, mau buông em…”- Triệu Mạn Di cố đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng càng đẩy, càng khiến anh quá đáng hơn.

Vừa vào tới cửa, Cố Hạo Thần đã ôm chặt lấy Triệu Mạn Di, không cho cô một kẽ hở, hôn lên đôi môi hôm qua bị mình cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh.

Triệu Mạn Di tha hồ quẫy đạp, nhưng cô càng phản ứng, Cố Hạo Thần càng lấn tới.

tay anh cách lớp áo xoa lên ngực cô, còn bóp rất mạnh.

Triệu Mạn Di kêu lên đau đớn.

“A…”- cô dùng tay đẩy anh ra, nhưng anh rất nhanh cầm tay cô quàng ra sau lưng anh.

Hai người đang đứng ở cánh cửa, Cố Hạo Thần lại dùng hết sức kích thích cô.

Anh nhanh chóng cởi bỏ váy công sở trên người cô.

Bên trong là bộ đồ lót ren gợi cảm.

“Em biết hôm nay tôi sẽ tới nên cố tình ăn mặc thế này đúng không?”- Cố Hạo Thần cắn xuống ngực bên phải không có hình xăm của cô, cắn rất mạnh, thả ra, vết răng vẫn còn.

“Em có thấy dấu vết tôi lưu lại đẹp hơn hình xăm của em không hả?”

Triệu Mạn Di đau đớn, hình xăm đó là một bông hoa hồng nhỏ nhắn, tinh tế, còn dấu răng, chỉ là hai đường vòm vòm, vậy mà hắn làm như… cô cố dùng hai tay đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng cô không lượng được sức của Cố Hạo Thần rất mạnh, ghim chặt cô vào cửa.

Cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu ngực căng tròn, Cố Hạo Thần dùng sức mút lấy đóa hoa tinh tế hơn hình xăm kia, tay trái không ngừng dày vò ngực cô.

Anh áp sát hạ bộ vào cô.

Triệu Mạn Di có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào.

“Thần… mau buông.

”- chợt nghĩ tới kết cục rất khó coi là nằm liệt trên giường, Triệu Mạn Di nhỏ giọng cầu xin.

“Quá muộn rồi.

”- chẳng biết từ khi nào tay anh đã luồn vào trong quần cô, trực tiếp đi thẳng vào bên trong cô.

(Rồi hai người tiếp tục.

.

.

)

Bên ngoài thi thoảng lại bấm chuông, Triệu Mạn Di bị Cố Hạo Thần cầm hai tay thì không giãy ra được, miệng cô mím chặt để ngăn mình không kêu to lên.

Cố Hạo Thần dao động càng nhanh, mỗi lần đều đâm tới hoa tâm, tiếng va chạm nhau tuy mạnh nhưng đã không ai để ý nữa, Triệu Mạn Di cũng kêu lên những tiếng nho nhỏ, thậm chí là cầu xin anh.

“Thần, mau lên, cho em… em muốn anh.

“Như ý của em.

”- Cố Hạo Thần dao động mạnh nhất có thể, hai tay không ngừng bóp lấy ngực cô.

Hôn, gặm cắn cổ trắng thơm mùi sữa tắm.

Lúc lên cao trào, cô thét lên chói tai, nơi đó của cô kẹp chặt anh lại, Cố Hạo Thần bắn ra bên trong.

Triệu Mạn Di cũng chảy ra xuân dịch.

Hai người đồng thời hét lên.

“A…”- Triệu Mạn Di nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong lòng Cố Hạo Thần.

Anh cười tà, rút phân thân bên trong cô ra, bế cô lên thẳng trong phòng.

Về phần anh chàng đưa điện thư, ngày mai có thể quay lại.

.

Yêu Phải Bà Xã Lạnh LùngTác giả: Hàn Băng BăngTruyện Ngôn TìnhKhông khí phòng họp căng thẳng, màn hình vẫn tối đen, giọng nói thi thoảng phát ra. Nơi đây, đối với quan chức và nhân viên của Triệu Thế Vương quả là địa ngục trần gian, lúc nào cũng lạnh ngắt, như thể chỉ cần ở lại đây một đêm thôi, hôm sau lập tức có người hóa thạch trong băng. “Nếu theo ý kiến của các người, ta hợp tác với Võ thị- một tập đoàn mới thành lập, rủi ro xảy ra, ai sẽ chịu?”- một giọng nữ vang lên, lập tức tất cả quan chức trong phòng lạnh cả sống lưng, âm thanh không lớn, nhưng đủ làm người ta phát run vì độ lạnh trong đó. “Thưa tổng giám đốc…”- giám đốc hành chính lên tiếng- “Tiềm năng của Võ thị được đánh giá rất cao và có thể sẽ tăng lên rất nhiều trong tương lai. Chúng ta có thể hợp tác với họ trong kế hoạch mở rộng sắp tới. ” Phòng họp lại im lặng, màn hình vẫn tối đen, khiến cho người ta không khỏi nghĩ đang nói chuyện với thế giới âm bên kia, không khỏi giật mình. “Ngươi, biết hay không biết lĩnh vực của chúng ta và Võ thị không liên quan?”- loa gắn với bên kia… “Buông, mau buông em…”- Triệu Mạn Di cố đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng càng đẩy, càng khiến anh quá đáng hơn.Vừa vào tới cửa, Cố Hạo Thần đã ôm chặt lấy Triệu Mạn Di, không cho cô một kẽ hở, hôn lên đôi môi hôm qua bị mình cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh.Triệu Mạn Di tha hồ quẫy đạp, nhưng cô càng phản ứng, Cố Hạo Thần càng lấn tới.tay anh cách lớp áo xoa lên ngực cô, còn bóp rất mạnh.Triệu Mạn Di kêu lên đau đớn.“A…”- cô dùng tay đẩy anh ra, nhưng anh rất nhanh cầm tay cô quàng ra sau lưng anh.Hai người đang đứng ở cánh cửa, Cố Hạo Thần lại dùng hết sức kích thích cô.Anh nhanh chóng cởi bỏ váy công sở trên người cô.Bên trong là bộ đồ lót ren gợi cảm.“Em biết hôm nay tôi sẽ tới nên cố tình ăn mặc thế này đúng không?”- Cố Hạo Thần cắn xuống ngực bên phải không có hình xăm của cô, cắn rất mạnh, thả ra, vết răng vẫn còn.“Em có thấy dấu vết tôi lưu lại đẹp hơn hình xăm của em không hả?”Triệu Mạn Di đau đớn, hình xăm đó là một bông hoa hồng nhỏ nhắn, tinh tế, còn dấu răng, chỉ là hai đường vòm vòm, vậy mà hắn làm như… cô cố dùng hai tay đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng cô không lượng được sức của Cố Hạo Thần rất mạnh, ghim chặt cô vào cửa.Cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu ngực căng tròn, Cố Hạo Thần dùng sức mút lấy đóa hoa tinh tế hơn hình xăm kia, tay trái không ngừng dày vò ngực cô.Anh áp sát hạ bộ vào cô.Triệu Mạn Di có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào.“Thần… mau buông.”- chợt nghĩ tới kết cục rất khó coi là nằm liệt trên giường, Triệu Mạn Di nhỏ giọng cầu xin.“Quá muộn rồi.”- chẳng biết từ khi nào tay anh đã luồn vào trong quần cô, trực tiếp đi thẳng vào bên trong cô.(Rồi hai người tiếp tục...)•••Bên ngoài thi thoảng lại bấm chuông, Triệu Mạn Di bị Cố Hạo Thần cầm hai tay thì không giãy ra được, miệng cô mím chặt để ngăn mình không kêu to lên.Cố Hạo Thần dao động càng nhanh, mỗi lần đều đâm tới hoa tâm, tiếng va chạm nhau tuy mạnh nhưng đã không ai để ý nữa, Triệu Mạn Di cũng kêu lên những tiếng nho nhỏ, thậm chí là cầu xin anh.“Thần, mau lên, cho em… em muốn anh.”“Như ý của em.”- Cố Hạo Thần dao động mạnh nhất có thể, hai tay không ngừng bóp lấy ngực cô.Hôn, gặm cắn cổ trắng thơm mùi sữa tắm.Lúc lên cao trào, cô thét lên chói tai, nơi đó của cô kẹp chặt anh lại, Cố Hạo Thần bắn ra bên trong.Triệu Mạn Di cũng chảy ra xuân dịch.Hai người đồng thời hét lên.“A…”- Triệu Mạn Di nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong lòng Cố Hạo Thần.Anh cười tà, rút phân thân bên trong cô ra, bế cô lên thẳng trong phòng.Về phần anh chàng đưa điện thư, ngày mai có thể quay lại..

Chương 17: Đằng Sau Cánh Cửa