Ý Viên thần người nhìn trần nhà được điêu khắc theo phong cách Ytali cổ điển, đáy mắt trống rỗng, bất động thanh sắc... Chớp mắt...chớp mắt... Nửa phút sau... Con bà nó! Ông đang ở đâu đây? Ở đâu?! Thân thể này, căn phòng này, cái thế giới này...Thế quái nào! Cô ngồi trên chiếc giường vốn dĩ không phải của mình, lặng người nhìn gương trên bàn trang điểm cách đó không xa. Nhìn, nhìn, và nhìn... Nhìn cái beep ấy! Xuyên, lại xuyên! Cào tường! Ông đây trước tích đức còn chưa đủ sao? Ngủ mà cũng xuyên được?! Vì sao?! Trong lúc lòng Ý Viên thầm phỉ nhổ mười tám đời Lão Thiên thì cửa phòng ngủ 'két' một tiếng mở ra, một phụ nhân xinh đẹp khoảng tầm trung niên bước vào. Cả người bà toát lên vẻ tao nhã, thanh lịch mà chỉ vương công quý tộc mới có. Trước khi bước qua cửa, nhìn bà như không có sức sống, viền mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc, nhưng nhìn thấy Ý Viên, ánh mắt bà nhìn cô sáng bừng, vui mừng không tả nổi. Ý Viên lẳng lặng liếc bà một cái Chắc người này là... "Mễ nhi, con...con có…
Chương 13: Chuyển đại học
Thiêu Thân Yêu NghiệtTác giả: Lục Y ViênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÝ Viên thần người nhìn trần nhà được điêu khắc theo phong cách Ytali cổ điển, đáy mắt trống rỗng, bất động thanh sắc... Chớp mắt...chớp mắt... Nửa phút sau... Con bà nó! Ông đang ở đâu đây? Ở đâu?! Thân thể này, căn phòng này, cái thế giới này...Thế quái nào! Cô ngồi trên chiếc giường vốn dĩ không phải của mình, lặng người nhìn gương trên bàn trang điểm cách đó không xa. Nhìn, nhìn, và nhìn... Nhìn cái beep ấy! Xuyên, lại xuyên! Cào tường! Ông đây trước tích đức còn chưa đủ sao? Ngủ mà cũng xuyên được?! Vì sao?! Trong lúc lòng Ý Viên thầm phỉ nhổ mười tám đời Lão Thiên thì cửa phòng ngủ 'két' một tiếng mở ra, một phụ nhân xinh đẹp khoảng tầm trung niên bước vào. Cả người bà toát lên vẻ tao nhã, thanh lịch mà chỉ vương công quý tộc mới có. Trước khi bước qua cửa, nhìn bà như không có sức sống, viền mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc, nhưng nhìn thấy Ý Viên, ánh mắt bà nhìn cô sáng bừng, vui mừng không tả nổi. Ý Viên lẳng lặng liếc bà một cái Chắc người này là... "Mễ nhi, con...con có… "Con nói gì?" Ông Giang nhíu mày hỏi người con gái đang ngồi đối diện."Con muốn chuyển sang học Harvard." Ý Viên cất giọng ung dung."Đang yên đang lành, con không học Cambridge còn chuyển sang Harvard làm gì?""Con thích.""..." Con gái ông bây giờ không chỉ sắt đá mà còn rất tuỳ hứng.Nguyên chủ trước kia học cùng trường với nữ chính và cũng luôn bắt nạt nữ chính để thoả mãn sự ghen tuông của mình. Thực ra, đầu óc của Giang Ngải Mễ căn bản không thể nào thi được vào Cambrige, nhưng bằng 'cửa sau' thì lại khác. Nhưng bây giờ người đang ở đây là Ý Viên chứ không phải là Giang Ngải Mễ, cô và nữ chính không có thù oán gì với nhau, thế nhưng có vẻ nam nữ chính hẵng còn rất đề phòng cô nên tội gì mà cô lại không tránh xa họ ra? Trả lại cuộc sống hạnh phúc cho chúng nó mới là việc bà mẹ ruột chính hãng nên làm.Một năm học mới lại bắt đầu, có vẻ như Ý Viên phải xa Giang gia một thời gian khá...Lâu.Đây là ước muốn mà cô hằng mong bao nhiêu ngày, dọn ra ở riêng có thể khiến kế hoạch tự sát của cô suôn sẻ hơn.Nhưng, ông Giang đặc biệt còn phái rất nhiều vệ sĩ hộ tống cô luôn tiện bảo vệ cô trong suốt thời gian ở Mĩ, phiền phức!__________________Trong khoang máy bay tư nhân, Ý Viên khổ sở xoa xoa cái đùi đau của mình...Mẹ cái tên Mạc Thiên bại não đó!Làm đùi ông đây đau nhức quá thể!30 phút trước..."Tiểu Tiểu Mễ đừng đi mà! Anh hai sẽ rất nhớ em!" Giang Mạc Thiên ôm khư khư lấy đùi Ý Viên, nhất quyết không buông."Bỏ ra!!!" Ý Viên vừa quát vừa lặng lề kéo lê cái đùi bị ôm, hận không thể một cước cho tên thiểu năng này lên tận sao Hoả."Không buông!"Hai người cứ anh lôi tôi kéo mất mười mấy phút, cảnh tượng khiến người ta cười đến rớt răng."Em sẽ tranh thủ thời gian về nhà mà!""Không chịu!""Buông em ra! Anh làm em đau rồi đấy!""Không muốn!""Mẹ nó cái tên thiểu năng này! Anh có tin ông đây sẽ không để anh thấy mặt trăng hôm nay không?!" Mẹ kiếp! Cứ để ông phải gầm lên!Giang Mạc Thiên giật thót mình vội rụt tay vào, em gái yêu dấu của hắn đáng sợ quá!__________________Khách sạn F.O.X, Berlin, Đức.Trong căn phòng tổng thống xa hoa, có hai thân ảnh đang quấn quít nhau trên giường. Người con gái xinh đẹp đang nhu thuận tựa đầu ngủ trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, từng tiếng thở đều đều hoà làm một với nhau.Tần Liệt cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn vòng tay ôm ngang thắt lưng mình, tay vô thức vuốt vuốt lọn tóc cô. Khiếu Giai vẫn yên lặng ngủ ngon, hình như chưa tỉnh."Ting ting...ting ting..."Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bầu không khí lãng mạn giữa hai người. Tần Liệt vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy tên thuê bao thì bấm nút nghe..."Alo.""Lão đại, Giang tiểu thư mới đây đã chuyển sang học trường Harvard, đang ngồi máy bay tư nhân đến Mĩ." Bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn của Nhất."Tiếp tục theo dõi.""Dạ!"Tần Liệt vứt máy sang một bên, mày kiếm hơi nhíu...Người con gái này rốt cuộc muốn định làm gì đây?Trong đầu xuất hiện thân ảnh kiêu ngạo, tuỳ hứng của ai đó, hắn khép mắt, tựa đầu vào thành giường.--------------Lời ngoài lề------------Viên Viên: Chương này hơi ngắn, mấy chế hãy thông cảm cho khối óc tàn tạ của ta (*_*)
"Con nói gì?" Ông Giang nhíu mày hỏi người con gái đang ngồi đối diện.
"Con muốn chuyển sang học Harvard." Ý Viên cất giọng ung dung.
"Đang yên đang lành, con không học Cambridge còn chuyển sang Harvard làm gì?"
"Con thích."
"..." Con gái ông bây giờ không chỉ sắt đá mà còn rất tuỳ hứng.
Nguyên chủ trước kia học cùng trường với nữ chính và cũng luôn bắt nạt nữ chính để thoả mãn sự ghen tuông của mình. Thực ra, đầu óc của Giang Ngải Mễ căn bản không thể nào thi được vào Cambrige, nhưng bằng 'cửa sau' thì lại khác. Nhưng bây giờ người đang ở đây là Ý Viên chứ không phải là Giang Ngải Mễ, cô và nữ chính không có thù oán gì với nhau, thế nhưng có vẻ nam nữ chính hẵng còn rất đề phòng cô nên tội gì mà cô lại không tránh xa họ ra? Trả lại cuộc sống hạnh phúc cho chúng nó mới là việc bà mẹ ruột chính hãng nên làm.
Một năm học mới lại bắt đầu, có vẻ như Ý Viên phải xa Giang gia một thời gian khá...
Lâu.
Đây là ước muốn mà cô hằng mong bao nhiêu ngày, dọn ra ở riêng có thể khiến kế hoạch tự sát của cô suôn sẻ hơn.
Nhưng, ông Giang đặc biệt còn phái rất nhiều vệ sĩ hộ tống cô luôn tiện bảo vệ cô trong suốt thời gian ở Mĩ, phiền phức!
__________________
Trong khoang máy bay tư nhân, Ý Viên khổ sở xoa xoa cái đùi đau của mình...
Mẹ cái tên Mạc Thiên bại não đó!
Làm đùi ông đây đau nhức quá thể!
30 phút trước...
"Tiểu Tiểu Mễ đừng đi mà! Anh hai sẽ rất nhớ em!" Giang Mạc Thiên ôm khư khư lấy đùi Ý Viên, nhất quyết không buông.
"Bỏ ra!!!" Ý Viên vừa quát vừa lặng lề kéo lê cái đùi bị ôm, hận không thể một cước cho tên thiểu năng này lên tận sao Hoả.
"Không buông!"
Hai người cứ anh lôi tôi kéo mất mười mấy phút, cảnh tượng khiến người ta cười đến rớt răng.
"Em sẽ tranh thủ thời gian về nhà mà!"
"Không chịu!"
"Buông em ra! Anh làm em đau rồi đấy!"
"Không muốn!"
"Mẹ nó cái tên thiểu năng này! Anh có tin ông đây sẽ không để anh thấy mặt trăng hôm nay không?!" Mẹ kiếp! Cứ để ông phải gầm lên!
Giang Mạc Thiên giật thót mình vội rụt tay vào, em gái yêu dấu của hắn đáng sợ quá!
__________________
Khách sạn F.O.X, Berlin, Đức.
Trong căn phòng tổng thống xa hoa, có hai thân ảnh đang quấn quít nhau trên giường. Người con gái xinh đẹp đang nhu thuận tựa đầu ngủ trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, từng tiếng thở đều đều hoà làm một với nhau.
Tần Liệt cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn vòng tay ôm ngang thắt lưng mình, tay vô thức vuốt vuốt lọn tóc cô. Khiếu Giai vẫn yên lặng ngủ ngon, hình như chưa tỉnh.
"Ting ting...ting ting..."
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bầu không khí lãng mạn giữa hai người. Tần Liệt vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy tên thuê bao thì bấm nút nghe...
"Alo."
"Lão đại, Giang tiểu thư mới đây đã chuyển sang học trường Harvard, đang ngồi máy bay tư nhân đến Mĩ." Bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn của Nhất.
"Tiếp tục theo dõi."
"Dạ!"
Tần Liệt vứt máy sang một bên, mày kiếm hơi nhíu...
Người con gái này rốt cuộc muốn định làm gì đây?
Trong đầu xuất hiện thân ảnh kiêu ngạo, tuỳ hứng của ai đó, hắn khép mắt, tựa đầu vào thành giường.
--------------Lời ngoài lề------------
Viên Viên: Chương này hơi ngắn, mấy chế hãy thông cảm cho khối óc tàn tạ của ta (*_*)
Thiêu Thân Yêu NghiệtTác giả: Lục Y ViênTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngÝ Viên thần người nhìn trần nhà được điêu khắc theo phong cách Ytali cổ điển, đáy mắt trống rỗng, bất động thanh sắc... Chớp mắt...chớp mắt... Nửa phút sau... Con bà nó! Ông đang ở đâu đây? Ở đâu?! Thân thể này, căn phòng này, cái thế giới này...Thế quái nào! Cô ngồi trên chiếc giường vốn dĩ không phải của mình, lặng người nhìn gương trên bàn trang điểm cách đó không xa. Nhìn, nhìn, và nhìn... Nhìn cái beep ấy! Xuyên, lại xuyên! Cào tường! Ông đây trước tích đức còn chưa đủ sao? Ngủ mà cũng xuyên được?! Vì sao?! Trong lúc lòng Ý Viên thầm phỉ nhổ mười tám đời Lão Thiên thì cửa phòng ngủ 'két' một tiếng mở ra, một phụ nhân xinh đẹp khoảng tầm trung niên bước vào. Cả người bà toát lên vẻ tao nhã, thanh lịch mà chỉ vương công quý tộc mới có. Trước khi bước qua cửa, nhìn bà như không có sức sống, viền mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc, nhưng nhìn thấy Ý Viên, ánh mắt bà nhìn cô sáng bừng, vui mừng không tả nổi. Ý Viên lẳng lặng liếc bà một cái Chắc người này là... "Mễ nhi, con...con có… "Con nói gì?" Ông Giang nhíu mày hỏi người con gái đang ngồi đối diện."Con muốn chuyển sang học Harvard." Ý Viên cất giọng ung dung."Đang yên đang lành, con không học Cambridge còn chuyển sang Harvard làm gì?""Con thích.""..." Con gái ông bây giờ không chỉ sắt đá mà còn rất tuỳ hứng.Nguyên chủ trước kia học cùng trường với nữ chính và cũng luôn bắt nạt nữ chính để thoả mãn sự ghen tuông của mình. Thực ra, đầu óc của Giang Ngải Mễ căn bản không thể nào thi được vào Cambrige, nhưng bằng 'cửa sau' thì lại khác. Nhưng bây giờ người đang ở đây là Ý Viên chứ không phải là Giang Ngải Mễ, cô và nữ chính không có thù oán gì với nhau, thế nhưng có vẻ nam nữ chính hẵng còn rất đề phòng cô nên tội gì mà cô lại không tránh xa họ ra? Trả lại cuộc sống hạnh phúc cho chúng nó mới là việc bà mẹ ruột chính hãng nên làm.Một năm học mới lại bắt đầu, có vẻ như Ý Viên phải xa Giang gia một thời gian khá...Lâu.Đây là ước muốn mà cô hằng mong bao nhiêu ngày, dọn ra ở riêng có thể khiến kế hoạch tự sát của cô suôn sẻ hơn.Nhưng, ông Giang đặc biệt còn phái rất nhiều vệ sĩ hộ tống cô luôn tiện bảo vệ cô trong suốt thời gian ở Mĩ, phiền phức!__________________Trong khoang máy bay tư nhân, Ý Viên khổ sở xoa xoa cái đùi đau của mình...Mẹ cái tên Mạc Thiên bại não đó!Làm đùi ông đây đau nhức quá thể!30 phút trước..."Tiểu Tiểu Mễ đừng đi mà! Anh hai sẽ rất nhớ em!" Giang Mạc Thiên ôm khư khư lấy đùi Ý Viên, nhất quyết không buông."Bỏ ra!!!" Ý Viên vừa quát vừa lặng lề kéo lê cái đùi bị ôm, hận không thể một cước cho tên thiểu năng này lên tận sao Hoả."Không buông!"Hai người cứ anh lôi tôi kéo mất mười mấy phút, cảnh tượng khiến người ta cười đến rớt răng."Em sẽ tranh thủ thời gian về nhà mà!""Không chịu!""Buông em ra! Anh làm em đau rồi đấy!""Không muốn!""Mẹ nó cái tên thiểu năng này! Anh có tin ông đây sẽ không để anh thấy mặt trăng hôm nay không?!" Mẹ kiếp! Cứ để ông phải gầm lên!Giang Mạc Thiên giật thót mình vội rụt tay vào, em gái yêu dấu của hắn đáng sợ quá!__________________Khách sạn F.O.X, Berlin, Đức.Trong căn phòng tổng thống xa hoa, có hai thân ảnh đang quấn quít nhau trên giường. Người con gái xinh đẹp đang nhu thuận tựa đầu ngủ trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, từng tiếng thở đều đều hoà làm một với nhau.Tần Liệt cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn vòng tay ôm ngang thắt lưng mình, tay vô thức vuốt vuốt lọn tóc cô. Khiếu Giai vẫn yên lặng ngủ ngon, hình như chưa tỉnh."Ting ting...ting ting..."Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bầu không khí lãng mạn giữa hai người. Tần Liệt vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy tên thuê bao thì bấm nút nghe..."Alo.""Lão đại, Giang tiểu thư mới đây đã chuyển sang học trường Harvard, đang ngồi máy bay tư nhân đến Mĩ." Bên kia truyền đến giọng nói kính cẩn của Nhất."Tiếp tục theo dõi.""Dạ!"Tần Liệt vứt máy sang một bên, mày kiếm hơi nhíu...Người con gái này rốt cuộc muốn định làm gì đây?Trong đầu xuất hiện thân ảnh kiêu ngạo, tuỳ hứng của ai đó, hắn khép mắt, tựa đầu vào thành giường.--------------Lời ngoài lề------------Viên Viên: Chương này hơi ngắn, mấy chế hãy thông cảm cho khối óc tàn tạ của ta (*_*)