Màn đêm buông xuống, trong ngôi miếu hoang cũ kĩ, khắp nơi là rơm rạ ướt ướt, không có lấy một chút ánh sáng. Nam tử bạch y thanh lãnh ngồi dựa đầu vào cây cột gỗ, kiếm đặt ngay bên cạnh. Trán bất giác đổ mổ hôi lạnh, tuôn xuống không ngừng. Dường như hốc mắt y lại bắt đầu chảy máu, nhuốm đỏ một mảng băng vải trắng. Kiếm hơi động một chút, sau nhanh chóng an ổn. Đêm tối vẫn kéo dài, cứ như đến vô tận... Nhưng vốn không quan trọng, cũng không có chút ý nghĩa nào cả. Vì y căn bản không nhìn thấy... Qua lớp băng vải, Hiểu Tinh Trần mi mắt khẽ giật, kêu một tiếng, vội ngồi thẳng người. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cũng ướt đẫm y phục. Từng mảnh hồn nát vụn, lại chẳng rõ vì sao lúc này lành lặn như thế. Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, sờ Sương Hoa kiếm bên cạnh. Rõ ràng y đã chết rồi, đã chết từ tám năm trước, hồn phi phách tán, không có khả năng cứu chữa, bất nhập luân hồi, giờ khắc này lại ngồi trong ngôi miếu hoang cũ nát, an tĩnh nghỉ ngơi. Từ lúc phát hiện bản thân sống lại, cũng là hai ngày…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...